Nội dung tập một season 4《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》—— hằng ngày.
Đây là để cho khán giả làm quen với khách mời, cũng như là đặt nền móng cho chương trình. Cuộc sống hằng ngày của nghệ sĩ sẽ như thế nào, là chỉn chu như trên màn ảnh hay là bình dân dân dã như người thường, khán giả xem sẽ biết.
Đội hình khách mời mùa bốn vừa được công bố là tạo nên một đợt bão mạnh mẽ trên mạng.
【 a a a a a, Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh kìa!! Muốn xem muốn xem! 】
【 chương trình lần này chi mạnh tay quá nha, mời hai người này đến luôn! 】
【 Hai người Văn Diệp yêu nhau kín tiếng quá đi, chẳng hợp với xưng hô minh tinh lưu lượng tí nào, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn bọn họ rải đường rồi. 】
【 sao tui lại lo lắng thế này? Lỡ như thần tượng của tui không bình dân như trong tưởng tượng thì sẽ bị mọi người mắng phải không? 】
【 lầu trên fans của Văn Dữ phải không? Vậy bạn không cần phải lo lắng đâu, nhan sắc của ảnh dập tắt mọi tin đồn đó nha, anh Văn Dữ phụ trách phần nhìn của mùa này rồi. 】
【 Diệp Diễm Thanh biết ôm đùi quá chừng, đợt trước là lăng xê bài hát, lần này là lăng xê tình yêu, ngồi yên không chịu nổi à, thật là ghê tởm. 】
【 biến đi anti!! Cả ngày chỉ biết có nhiêu đó, tui đào mồ tổ nhà ông bây giờ! 】
【 Văn Diệp, Triệu Lưu tui còn hiểu được, chứ Ngô Thu và Hà Phan là cái tổ hợp quái quỉ gì zậy? 】
【 hai người đó mới đúng là lăng xê ấy? Một mẩu Five1 sắp hết thời cùng với cô ả cơ hội, xứng đôi quá mà. 】
【 tui có ý kiến thế này, nói không chừng anh trai và Hà Phan nghĩ thông suốt, muốn công khai để fans chúc phúc cho họ thì sao? 】
【 má ơi, Ngô Hà tốt xấu gì cũng công khai tình yêu, hồi trước cứ lên sóng mãi làm mọi người khó chịu, chứ tui là tui nể ổng lắm đó, dám làm dám chịu. Còn Trâu Hứa Quân cùng Củng Tuyết là cái quỷ gì? Tình yêu sét đánh hả? 】
【 mị cũng thấy Trâu Củng quái lạ, trước giờ không nói không rằng, đột nhiên tham gia chương trình về tình yêu, coi fans là đồ ngốc à? 】
【 chắc là yêu thật nhưng không công khai? Không muốn người khác bêu xấu nên mới làm vậy? 】
【 ha ha, hồi xưa dựa hơi Lâm Vũ Kỳ, nhóm giải tán thì quay sang dựa hơi con gái nhà người ta. Là Trâu Hứa Quân đóng kịch quá giỏi hay vốn dĩ là song tính? 】
【 Truyện đam mỹ về Trâu Hứa Quân và Lâm Kỳ Vũ đầy ra đó, dù là xào CP thì cũng là có hai người chứ, sao chỉ đẩy trách nhiệm lên đầu Trâu Hứa Quân không vậy? Lâm Kỳ Vũ không giả à? Không đê tiện à? 】
【 Kỳ Vũ nhà này không rảnh! Một mình Kỳ Vũ cũng đủ tỏa sáng rồi! 】
【 Fans Trâu Hứa Quân bỏ hết mặt mũi rồi ha, chủ động diễn ái muội trước bàn dân thiên hạ, rồi còn lôi kéo Kỳ Vũ nhà bọn tôi nữa!? Trâu Hứa Quân quăng hết mặt mũi còn fans cũng không biết xấu hổ đúng không?! 】
【 thần tượng thế nào thì fans thế đó thôi, Kỳ Vũ nhà bọn tôi không ham, đừng kéo vào, cảm ơn! 】
Như trong dự đoán của Diệp Diễm Thanh, lần này Trâu Hứa Quân và Củng Tuyết tham gia chương trình đã tạo nên làn sóng phản đối từ fans, thậm chí còn cuốn theo người qua đường nữa. So sánh fans giữa hai nhà thì fans Lâm Kỳ Vũ còn giữ chút lý tính bảo vệ idol nhà mình, còn fans Trâu Hứa Quân đã thua trận chiến mất rồi.
Mấy chuyện này Diệp Diễm Thanh chỉ nhìn thoáng qua. Từ ngày thuận lợi hát được hai bài trong buổi liveshow của Đinh Tri Nhã, Diệp Diễm Thanh nhân dịp trạng thái mình còn tốt nên đã mời thầy dạy thanh nhạc về chỉ dạy thêm. Mỗi ca sĩ có phương pháp hát riêng nhưng không thể chỉ dừng lại ở đó. Ở trong giới này, nhân ngoại hữu nhân, không chịu khó luyện tập, chỉ sống dựa vào tiền dành dụm thì không đi được đến đâu cả. Đã một thời gian dài Diệp Diễm Thanh không huấn luyện chuyên nghiệp rồi, ngay từ đầu bên Gia Nghệ cũng không coi trọng, cũng sẽ không cung cấp giáo viên thanh nhạc cho họ, tất cả đều do Diệp Diễm Thanh tự mình tìm đến thầy để luyện tập, sau này hắn mắc bệnh, không còn quan tâm đến việc có tập luyện hay không.
Buổi quay chính thức bắt đầu vào ngày hôm nay, hơn năm giờ sáng, người trong tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng. Bọn họ muốn quay từ lúc hai người chưa rời giường, phải đặt góc quay nên chiếm khá nhiều thời gian.
Vu Dĩnh lái xe tới mở cửa cho họ. Thời gian còn quá sớm để hai người tỉnh giấc là hiệu quả mà tổ chương trình mong muốn, họ đã bắt đầu quay từ lúc vừa đến dưới lầu, sau đó cắt ra làm cảnh ngoài lề.
Tên tiểu khu, biển số nhà sẽ được cắt đi, không cần phải lo lắng.
“Vất vả rồi.” Vu Dĩnh không kiêu ngạo xuống xe chào hỏi mọi người, vì ai cũng làm việc vất vả, chỉ cần những người này đừng ác ý bêu xấu thì cô sẽ không câu nệ với họ.
Vu Dĩnh đã từng gặp đạo diễn và camera man nên dễ đối phó.
Hàn huyên một lát, Vu Dĩnh mở cửa, nhẹ giọng nói: “Có thể đi lại tùy ý ở lầu một, đừng đi lên lầu là được.”
Đạo diễn từng quay khá nhiều chương trình thực tế, nhớ rõ dặn dò, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo bọn họ nhẹ nhàng một chút để không quấy rầy Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh nghỉ ngơi.”
Vu Dĩnh cười nhạt gật đầu, cô không nói ở đây cách âm rất tốt, sẽ không ảnh hưởng tới bọn họ, để cho người ở đây có cố kỵ, mới nghiêm túc làm việc.
7 giờ sáng, Diệp Diễm Thanh tỉnh giấc, nhìn di động, thấy tin nhắn từ Vu Dĩnh bảo là người ở tổ chương trình đã vào vị trí.
Hắn vừa động đậy là Văn Dữ cũng tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Ngủ thêm lát nữa đi, không vội mà.”
Tổ chương trình cũng chẳng qui định mấy giờ phải rời giường.
Diệp Diễm Thanh vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên eo mình: “Anh ngủ thêm lát nữa đi, em xuống làm đồ ăn sáng, để người ta chờ không hay lắm.”
“Vu Dĩnh sẽ đón tiếp bọn họ.”
Diệp Diễm Thanh xoay người ôm lấy Văn Dữ, dây dưa trong chốc lát. Từ khi hắn dọn qua đây thì không có buổi sáng nào mà hắn rời giường một cách dễ dàng cả, hắn dậy sớm, Văn Dữ không cho hắn đi; Văn Dữ dậy sớm thì sẽ nằm ở trên giường nhìn hắn, nhưng không phá rối.
“Đề tài hôm nay sẽ kéo dài đến ngày mai lận, thôi thì làm xong sớm nghỉ sớm đi anh.” Đến tận khi sắp đi ngủ tối qua Diệp Diễm Thanh vẫn không nghỉ nhiều, nhưng hôm nay vừa tỉnh là thấy một đống camera ở trong nhà, liền cảm thấy không thể cứu vãn được nữa. Các khách mời khác nghĩ thế nào thì hắn không biết, chứ với hắn mà nói, đã muốn đền đáp fans thì phải làm cho ra ngô ra khoai, cuộc sống sinh hoạt của hai người dù không có gì màu mè, nhưng lại rất chân thật.
Văn Dữ bắt lấy móng vuốt nhỏ của Diệp Diễm Thanh, khẽ cười nói: “Em có biết anh bất mãn điều gì nhất không?”
Diệp Diễm Thanh nhướng mày: “Điều gì?”
“Không có ai gửi meme tiểu khủng long cho anh nữa.”
Diệp Diễm Thanh bật cười, người này luôn suy nghĩ vớ vẩn gì thế?
Văn Dữ nói tiếp: “Có điều tiểu khủng long chịu ngủ chung với anh rồi, anh không hối tiếc đâu.”
Lời nói này thành công làm Diệp Diễm Thanh muốn ngủ nướng thêm lát nữa, nhưng cuối cùng lý trí bay về bảo hắn rằng mình không thể tin vào lời ngon tiếng ngọt của Văn Dữ nữa, thế là chống tay ngồi dậy: “Bây giờ tiểu khủng long không muốn ngủ nướng nữa, bạn cùng giường nên phối hợp.”
“Được thôi.” Mặc dù Văn Dữ rất muốn thảo luận chân lý của hai từ “Phối hợp”, nhưng chưa chắc ba mươi phút sau Diệp Diễm Thanh sẽ rời khỏi giường nổi, tạm thời từ bỏ, “Anh không làm phiền em nữa đâu, làm món nào đơn giản là được rồi.”
“Ok.”
Rửa mặt xong, Diệp Diễm Thanh thay quần áo rồi đi xuống lầu. Dưới lầu đã có sáu bảy người đang đợi hắn, bởi vì quay ở nhà nên hạn chế người tới, lần sau thì sẽ nhiều người hơn.
“Chào buổi sáng.” Diệp Diễm Thanh chào hỏi từng người.
Vu Dĩnh thấy hắn đã dậy, liền nói: “Vậy không còn chuyện của chị nữa, đi trước nhé.”
Diệp Diễm Thanh nói: “Chị Vu ăn sáng xong hẳn đi nha?”
Hắn không biết mấy giờ Vu Dĩnh đã tới, đoán là vẫn chưa ăn sáng.
Vu Dĩnh xua xua tay: “Có người mua cho chị rồi, có việc thì gọi cho chị ha.”
Vu Dĩnh đi rồi, Diệp Diễm Thanh vào phòng bếp, vừa lầy đồ ăn trong tủ lạnh ra, vừa hỏi: “Các anh ăn sáng chưa ạ?”
Đạo diễn đáp: “Ăn hết rồi, đừng lo cho bọn tôi.”
Diệp Diễm Thanh gật gật đầu, bắt đầu làm bữa sáng.
Đạo diễn viết ghi chú để lát nữa đưa vào phỏng vấn. Bình thường trong lúc quay chụp, bọn họ không tiện cắt hình lung tung để tránh rắc rối khi biên tập.
Diệp Diễm Thanh làm sandwich, pha cà phê.
Lúc chờ nướng bánh mì, Diệp Diễm Thanh nhận được tin nhắn từ ban quản lý khu nhà.
Diệp Diễm Thanh đánh chữ trả lời rồi mang ly cà phê đặt ở trên bàn ăn.
Lúc này, Văn Dữ cũng thay quần áo xong xuống lầu, chào hỏi mọi người rồi cũng vào phòng bếp.
“Anh, ăn sáng được rồi.” Diệp Diễm Thanh đứng ở trước lò nướng, bánh mì sắp nướng xong rồi
Văn Dữ giúp Diệp Diễm Thanh lấy vài ly cà phê trên tủ bếp xuống, thay hạt cà phê mới, ấn nút khởi động máy pha cà phê, hắn biết đây là Diệp Diễm Thanh muốn chiêu đãi nhân viên công tác, tuy bọn họ nói đừng nên giao tiếp với nhau, vậy thì cắt nối biên tập sẽ dễ dàng hơn, nhưng chiêu đãi người ta một chút điểm tâm, uống ly cà phê thì không phải truyện gì đáng chê trách.
Chuông cửa vang lên, Diệp Diễm Thanh nói: “Là giao hàng đó.”
Văn Dữ đi mở cửa, khi trở về, ôm trên tay một bó hoa tươi, có hoa hồng, hoa hướng dương, hoa baby, cát cánh và hoa đồng tiền. Đây là Vu Dĩnh làm theo yêu cầu của Văn Dữ, mỗi tuần giao hoa hai lần, không cần Du Siêu phải chạy tới chạy lui nữa.
Bó hoa được phối đẹp đẽ, Văn Dữ bỏ đi bao bì, cắm vào bình hoa trong phòng khách rồi mới về trước bàn ăn bữa sáng.
Ngày thường, dì giúp việc trước khi tới đây sẽ ghé ngang chỗ quản lý lấy hoa, bởi vì hôm nay có quay chụp, nên Văn Dữ cho dì nghỉ, nhờ ban quản lý giao tới giùm.
Diệp Diễm Thanh nhìn thoáng qua bó hoa, cười nói: “Hoa hôm nay đẹp thế.”
“Cửa hàng hoa này đáng tin cậy đó chứ.” Văn Dữ không có yêu cầu gì với hoa, thấy nó đẹp và Diệp Diễm Thanh thích là được.
Ăn sáng xong, Văn Dữ đi xem kịch bản, Diệp Diễm Thanh tính đặt lọ hoa mới vào phòng ngủ, sau đó vào phòng làm việc sáng tác. Dù có bị máy quay giám sát thì ai vẫn nên bận việc người nấy.
“Diễm Thanh.” Đạo diễn gọi hắn, “Cậu có thể cho bọn tôi quay phòng ngủ và phòng làm việc được không?”
Đây có trong hợp đồng, Diệp Diễm Thanh gật đầu: “Có thể chứ.”
Mở cửa phòng ngủ ra, Diệp Diễm Thanh đột nhiên sững sờ, lập tức xoay người che cửa lại, cười gượng nói: “Ờ thì các anh chờ một lát để em dọn dẹp đã.”
Đạo diễn vừa nghe là biết có chuyện hay, chuyên nghiệp từ chối: “Không được, tiêu chí của chúng ta là người thật việc thật mà.”
Diệp Diễm Thanh cười cầu tài: “Em sợ mấy anh quay không được thôi.”
Đạo diễn thong dong nói: “Yên tâm đi, tổ hậu kỳ biết làm thế nào.”
Diệp Diễm Thanh còn có thể nói cái gì nữa? Hắn cạn lời thật đấy! Được thôi, lần này không chỉ hắn bị mất mặt mà còn anh trai Văn Dữ kia nữa kìa.
“Mời, mời mọi người vào……”
Cửa sổ trong phòng ngủ mở rộng, màn cửa cũng được cuốn lại, gió thổi nhẹ vào trong làm không khí trong phòng khá là trong lành. Tuy nhiên chăn trên giường vẫn chưa gấp, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là đồ ngủ bị quăng tán loạn dưới đất, có thể thấy được là hai bộ, một đường từ phòng tắm ra tới mép giường, chỉ cần cẩn thận tưởng tượng một chút là có thể viết ra một ngàn chữ truyện người lớn.
Diệp Diễm Thanh cảm thấy rất là may mắn khi không thấy bóng dáng của qυầи ɭóŧ đâu, tối hôm qua hắn vừa tắm xong là đã bị Văn Dữ ôm lấy, hôn lấy hôn để, quen tay cởi đồ ngủ của hắn ra.
Mấy ngày qua hắn ngủ chung với Văn Dữ, tuy rằng không có làm gì, nhưng vẫn bị Văn Dữ lấy đủ các loại lý do cởϊ áσ ngủ ra, Diệp Diễm Thanh cũng từ từ quen dần, không nghĩ gì nhiều, thậm chí sáng dậy còn trực tiếp đi vào phòng tắm, ra ngoài tròng lên quần áo là xuống lầu luôn.
Diệp Diễm Thanh ra vẻ bình tĩnh đặt lọ hoa nơi đầu giường, nóng mặt thu dọn quần áo vươn vãi trên mặt đất, rồi dọn dẹp chăn gối. Lúc đầu Văn Dữ không có bừa bãi vậy đâu, chỉ phóng túng trên giường thôi, quần áo sẽ bị ném dưới đuôi giường hoặc là lên ghế, làm cho Diệp Diễm Thanh mất hết phòng bị. Khổ nỗi là cả hai chẳng làm gì hết á, một khi cảnh quay này lên sóng thì chẳng khác nào bọn họ bị nhân dân cả nước nghĩ rằng mình đã lăn giường chứ……
Thật ra chuyện này rất là bình thường nhưng mà đặt trên ống kính thì nó lại diễn biến theo chiều hướng khác. Đạo diễn buồn cười với hành động của hắn, hỏi: “Diễm Thanh à, cậu có thể làm phỏng vấn ở đây được không?”
Diệp Diễm Thanh giả vờ ho một tiếng: “Ôi, đến phòng làm việc của em thì hơn, để tránh người xem chỉ nhìn phòng ngủ của bọn em mà không thèm nghe em nói gì hết.”
Đạo diễn bật cười.
Diệp Diễm Thanh thở dài trong lòng —— người không có kinh nghiệm quay chương trình thực tế thật là khổ quá mà.
Địa điểm dời đến phòng làm việc của Diệp Diễm Thanh, sau một hồi chuyển cảnh, Diệp Diễm Thanh ngồi xuống mặt đối mặt với đạo diễn, tiến hành phỏng vấn.
Đạo diễn hỏi: “Ngày thường cậu hay nấu cơm sao?”
Diệp Diễm Thanh: “Không có, ngày thường rất bận, ít khi nào nấu cơm lắm, tụi em có thuê dì giúp việc tới dọn dẹp, nấu cơm cho bọn em.”
Đạo diễn: “Tôi thấy cậu nấu ăn ra dáng đó chứ, rành nấu nướng lắm à?”
Diệp Diễm Thanh: “Không quá sành sỏi đâu ạ, chỉ biết một chút thôi.”
Đạo diễn: “Vậy Văn Dữ có rành việc nhà không?”
Diệp Diễm Thanh cẩn thận nghĩ nghĩ, cười nói: “Em không tưởng tượng nổi có người nào dám sai anh ấy làm việc nhà đâu ạ.”
Văn Dữ trước giờ không lập hình tượng người đàn ông tháo vát, Diệp Diễm Thanh cũng không cần lập giúp hắn, lập không xong bị sụp đổ mới là đáng sợ.
Đạo diễn: “Chia sẻ việc nhà mới tính là công bằng chứ nhỉ? Nếu chỉ dựa vào một người thì sao kéo dài được?”
Diệp Diễm Thanh cười: “Chuyện này thật là khó trả lời. Em chỉ nói về em và anh Văn Dữ thôi, không đề cập tới những người khác, cũng không tiện đánh giá cuộc sống của họ. Công việc nhà có thể học mà, nếu em yêu cầu thì anh ấy sẽ không từ chối đâu. Ngoại trừ dì giúp việc, còn có người đại diện và trợ lý hay tới đây giúp bọn em dọn dẹp nữa, mà ngày thường nếu rãnh em cũng sẽ làm vài việc vặt. Còn nếu bởi vì em làm mà bắt Văn Dữ làm theo, cảm giác như là đang vô cớ gây sự đấy, em thà để anh ấy đọc thêm vài quyển kịch bản còn hay hơn. Anh Văn Dữ không làm việc nhà, em thấy chẳng sao cả, không cần anh ấy phải học. Em không thể ép buộc anh ấy học làm việc nhà được, vậy thì so đo tính toán kĩ quá, cũng như
việc anh ấy lười biếng không muốn học hỏi là hai việc khác nhau ạ.”
Lời nói không dễ nghe nhưng Diệp Diễm Thanh dẫn chứng đầy đủ.
“Em nhớ có một lần anh ấy tham gia chương nấu ăn, đã làm lại chén hoành thánh mà em đã từng làm cho ảnh, nói lên anh ấy có năng khiếu đó chứ, nhưng mà em không cần anh ấy phải nhọc lòng đâu. Nói đi nói lại thì dù anh Văn Dữ không am hiểu việc nhà, nhưng mà anh ấy luôn quan tâm chăm sóc em, để ý từng việc nhỏ nhặt trong nhà là em mừng lắm rồi. Cho nên chia sẻ không chỉ dừng ở công việc nhà, mà còn ở rất nhiều việc khác mà người thường không thấy hết được.” Diệp Diễm Thanh nói.
Đạo diễn cười nói: “Phù hợp với nửa kia mới là tốt nhất.”
“Đúng vậy, thích hợp với nửa kia mới là tốt nhất.”
Phỏng vấn xong Diệp Diễm Thanh, đạo diễn lại đi phỏng vấn Văn Dữ, hai người tách ra phỏng vấn riêng, hơn nữa một nửa kia cũng không thể có mặt vì như vậy sẽ làm không khí thêm chân thật, không bị xao nhãng bởi người kia.
Hoạt động buổi chiều là đi siêu thị, vừa lúc bọn họ cũng muốn mua vài thứ làm cơm tối. Bên tổ chương trình đã xin phép với siêu thị để mình quay bên trong.
Trước khi ra cửa, hai người thay quần áo trong phòng, máy ghi âm trên người đã tháo ra, cũng không có máy quay phim bên cạnh, lúc này Diệp Diễm Thanh mới oán giận nói: “Anh phải nhắc em dọn đống quần áo đó chứ.”
“Xin lỗi, anh quên mất.” Văn Dữ vừa giúp hắn mặc đồ vừa nói, “Anh bảo chị Vu Dĩnh kêu họ cắt khúc đó nhé?”
Vừa rồi đạo diễn đã hỏi hắn, mà ấn theo tâm tư của hắn thì đương nhiên là không cắt.
“Thôi đi, để cho khán giả biết anh bừa bộn thế nào thì sẽ không còn ai trêu chọc em nữa.” Vô tình khoe tình cảm, chắc sẽ không sao đâu nhỉ.
Văn Dữ cười nhẹ, duỗi tay ôm lấy Diệp Diễm Thanh, cúi đầu hôn lên cổ hắn.
“Này!” Diệp Diễm Thanh ý thức được Văn Dữ muốn làm gì, nhưng bị Văn Dữ ôm chặt, không đẩy người ra được.
Một lát sau, một quả dâu tây hiện rõ trên cổ, Văn Dữ cười nói: “Cái này mới đúng là bị trêu.”
Diệp Diễm Thanh soi gương, rõ ràng quá đi: “Anh…… Sao em ra ngoài được nữa?”
“Ra thì ra thôi, có gì đâu.” Nói xong, cầm lấy tay Diệp Diễm Thanh kéo người ra ngoài.
“Khoan khoan, để em thay cái áo cổ cao……”
“Mùa này mặc áo cổ cao á? Khác gì không mặc chứ?” Mặc áo cổ cao càng làm người ta tò mò đó nha?
Diệp Diễm Thanh thẹn quá thành giận, nhảy đến trên lưng Văn Dữ, muốn cắn cổ hắn.
Văn Dữ vững vàng nâng người lên, tiếng cười vang vọng ở trong phòng, vô tình lưu lại trong màn ảnh, nhân viên công tác hiểu ý cười mỉm. Đạo diễn nhìn thấy vết tích trên cổ Diệp Diễm Thanh, đôi mắt tỏa sáng —— đây mới là cái mà ông muốn quay đó!
Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ rất điệu thấp, mặc áo thun trắng và quần jeans, không trang điểm, đội mũ và khẩu trang che kín mặt.
Văn Dữ đẩy xe đi ở bên cạnh Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh cũng mặc kệ quả dâu tây kia, dù sao đã bị quay thấy rồi, có che cũng không được.
Hai người tay nắm tay, nơi này đông người nên Văn Dữ không tiện hôn hắn: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Thấy chưa, đề tài đứng đắn lắm đó? Đáng giá thêm một quả dâu tây vào tối nay không?
Diệp Diễm Thanh nhìn nhìn chung quanh, bọn họ mới vừa đi đến khu vực bán đồ ăn: “Em xào vài món thức ăn, nấu cơm gạo lứt ha.”
“Được.”
“Cà chua ngon quá nè, xào trứng đi.” Diệp Diễm Thanh chọn mấy quả cà chua.
“Bên này có thanh long, anh muốn ăn màu trắng hay tím?”
“Trắng. Đậu hủ chiên thì sao?”
“Được. Mấy hôm trước anh nói muốn ăn sườn xào chua ngọt phải không? Lát nữa mua một ít đi.”
“Ừ, chọn hai quả bơ, sáng mai làm salad.”
Văn Dữ tùy tiện cầm hai trái.
Diệp Diễm Thanh cạn lời bỏ hai trái bơ đó lại, chọn hai quả hơi mềm lớn hơn, thích hợp trộn salad hơn.
“Bên kia có bánh kem, mua cho em một miếng ha, không biết vị thế nào đây.” Văn Dữ ngừng xe đẩy, bước qua bên đó.
Diệp Diễm Thanh cười cười, chọn thêm một ít rau tươi.
Mua xong đồ ăn, Văn Dữ lại chuyển tới khu đồ ăn vặt: “Khoai lát, cơm cháy, bắp rang……”
Văn Dữ quăng lên xe đẩy: “Còn muốn ăn gì không?”
Đây là cho Diệp Diễm Thanh ăn vặt lúc xem phim.
Diệp Diễm Thanh bỏ thêm hai món vào.
Sau khi tính tiền xong, đồ ăn chất đầy trong hai túi lớn.
Diệp Diễm Thanh muốn cầm giúp một túi nhưng Văn Dữ không chịu, ném chìa khóa xe cho hắn, còn mình thì xách hai túi đầy ấp đồ ăn.
Không tới vài phút, ảnh chụp Văn Dữ cầm hai túi xách đầy ấp đồ ăn được fans lan truyền trên mạng, vốn dĩ fans đang đợi 《 Sinh Hoạt Tình Yêu 》 đăng tin ngoài lề, không ngờ có người đi trước một bước, dù ảnh chụp có hơi mờ, nhưng các cô chịu không nổi nữa rồi!
【 woa, tui thấy đàn ông cầm túi xách nhiều lắm rồi nhưng Văn Dữ cầm túi mới là đẹp trai nhất trong đám đó nha! 】
【 mua cái gì vậy? Có danh sách mua sắm, tui cũng phải mua theo! 】
【 xời, mua thì dễ lắm, cái chính là bạn không có người yêu như Văn Dữ cầm giúp thôi! 】
【 mị cấm cọc ngồi chờ nha, dù mị không thích mấy cái chương trình tình yêu này đâu, nhưng mà hai người tình cảm thế kia làm mị quắn quéo cả lên! 】
【 tui cũng vậy á, Diệp Diễm Thanh đi ở đằng trước, hai người không đi cạnh nhau, nhưng mà không khí ái muội quá đi. 】
【 cặp chồng chồng đi dạo phố là vậy đó hả? 】
【 chương trình làm ơn đăng một đoạn video ngắn ở siêu thị đi, nếu không tụi tui quăng bom lên Weibo à nha a a a! 】
【 em muốn nói là em cũng thấy Hà Phan với Ngô Thu ở siêu thị á, mà hai người làm bộ làm tịch ghê quá, em nhìn em muốn ói ngay tại chỗ luôn. 】
【 ê, không đυ.ng chạm Ngô Thu của bọn tôi nhé, xê ra! 】
【 lầu trên, đi chỗ khác chơi nhé, ở đây không có chỗ của mấy cô đâu, cảm ơn trước! 】
【 tuy Diễm Thanh không đi cùng Văn Dữ, nhưng tôi vẫn bị đút đường là sao, tại sao vậy [ hoảng sợ.jpg]】
Bên tổ quay Văn Diệp thì ngọt ngọt ngào ngào, còn những tổ khác thế nào bọn họ không rãnh quan tâm. Quay quá nhiều chương trình tình yêu thế này rồi tổ chương trình phân biệt được đâu là thật sự, đâu là giả tạo. Có điều ai cũng cần độ hot, trong giới có quy tắc riêng, đây không phải là điều họ cần phải quản. Việc bọn họ cần làm là quay thật nhiều cảnh ân ái của hai người Văn Diệp, để khán giả thấy được sinh hoạt ngày thường của hai người họ, như vậy mới là lời chúc phúc thật tâm.