Chương 8

Một cơn gió thổi qua, hắn đưa tay nhỏ ra chắn gió giúp nàng, hành động đơn giản nhưng lại lộ rõ sự dịu dàng của tiểu thiếu niên.

Cảnh tượng này đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng phá vỡ.

Bà vυ" ở phía sau, đứng cách đó không xa nhìn, trong lòng nghĩ, đây có lẽ chính là tình bạn thuần khiết giữa hai đứa nhỏ.

Nhóc Hoàng tử này thật sự là một người rất dịu dàng, không biết vì sao hắn lại không được coi trọng ở quốc gia mình, lại còn bị người khác nói như vậy nữa chứ.

Rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu mà.

Chớp mắt một cái.

Tiệc trăm ngày của Thác Bạt Ấu An đã qua đi, Vu Mạc cũng phải trở về.

Ngày hắn trở về, Thác Bạt Ấu An dậy rất sớm, nhờ bà vυ" bế nàng đi tiễn Vu Mạc, trong tay nàng còn cầm lễ vật mà bà vυ" ôm nàng đi lấy.

Đó là một dải lụa đỏ, người Miêu Cương rất thích buộc tóc, dù là tiểu Hoàng tử như vậy, trên đầu lúc nào cũng buộc một dải lụa.

Thác Bạt Ấu An nghĩ, nếu hắn bị người khác nói như vậy, tình cảnh chắc chắn là không an toàn. Vì vậy, tặng những món đồ giá trị ngược lại sẽ hại hắn, thà tặng những món đồ trang trí nhỏ còn hơn.

Như vậy, người khác cũng sẽ không đến tranh giành.

Khi Thác Bạt Ấu An nhìn thấy Vu Mạc, đôi mắt to tròn của nàng lấp lánh ánh nước, rất không nỡ.

Biểu cảm sắp khóc của nàng cũng làm cho mắt của Vu Mạc đỏ lên.

“An An.” Vu Mạc đã quen thuộc với nàng, có bà vυ" phiên dịch, biết nàng muốn hắn gọi như vậy nên hắn vẫn luôn gọi như vậy.

Thác Bạt Ấu An đưa dải lụa đỏ cho hắn bằng đôi tay mũm mĩm.

Dải lụa đỏ được bàn tay trắng trẻo của nàng nắm chặt, rất nổi bật và đẹp mắt.

Bà vυ" đứng bên cạnh lên tiếng: “Hôm nay tiểu Công chúa dậy rất sớm, muốn nô tỳ bế ngài ấy đi lấy cái này, hẳn là muốn tặng cho tiểu Hoàng tử.”

“Tiểu Hoàng tử hãy nhận lấy đi!”

Vu Mạc đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng ôm dải lụa đỏ vào trong l*иg ngực, rất trân trọng: “Cảm ơn.”

Thực sự cảm ơn.

Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho hắn.

Vu Mạc suy nghĩ một lúc, tự tháo bím tóc của mình ra rồi dùng dải lụa đỏ buộc lại, mỉm cười nhẹ nhàng với Thác Bạt Ấu An: “Có đẹp không?”

Thác Bạt Ấu An nhìn chằm chằm không chớp mắt!!!

Nàng biết hắn nhất định rất hợp với màu đỏ mà!!!

Thật đẹp quá đi a a a a a, tại sao tiểu ca ca không thể luôn ở bên cạnh nàng chứ!

Thác Bạt Ấu An nhìn vào ánh mắt mong đợi của hắn, dùng sức gật đầu, nói “Ê ê a a"

Bà vυ" phiên dịch: “Ý của tiểu Công chúa là, rất đẹp, rất đáng yêu.”

Đây cũng là suy nghĩ của bà vυ".

Vu Mạc mím môi, cười ngượng ngùng, dưới sự thúc giục của thị vệ đi cùng, hắn lưu luyến bước từng bước lên xe ngựa.

Xe ngựa rời đi, Thác Bạt Ấu An vẫn luôn nhìn theo, cho đến khi có tiếng nói chua lòm truyền đến từ bên cạnh: “Cũng đã đi xa rồi, còn nhìn gì nữa?”

Thác Bạt Ấu An quay đầu lại liền thấy vẻ mặt ghen tị của phụ hoàng nàng, miệng thì chu lên, dường như có thể treo được cả bình nước.

Thác Bạt Ấu An tươi cười lấy lòng, gọi một tiếng: “Cha…”

Vân Võ Đế: …

Ghen tị không nổi nữa rồi!

An An tặng quà cho hắn thì làm sao, không phải An An cũng không thèm gọi hắn à!

An An chỉ biết kêu cha thôi!

Còn từ ca ca trước đó?

Bị Vân Võ Đế trực tiếp ném sang một bên rồi.

Vân Võ Đế ôm Thác Bạt Ấu An trở về điện, lúc này, bên trong điện vẫn còn nhiều người đứng chờ, khi Vân Võ Đế ngồi lên ngai vàng, mọi người đều quỳ xuống đồng thanh hô lớn.

“Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Công chúa vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Đứng hết lên đi.”

Vân Võ Đế nhẹ nhàng nói, tay vẫn ôm Thác Bạt Ấu An, từ sau khi nàng tròn trăm ngày, mỗi ngày lâm triều hắn đều phải mang nàng theo.

“Bẩm bệ hạ, sắp tới chúng ta sẽ phải phân phát lương thực sang biên cương, nhưng hiện tại quốc khố…”

Một viên quan tiến lên, chắp tay hành lễ rồi bẩm báo.

Vân Võ Đế: …

Hắn phất tay: “Được rồi, trẫm sẽ nghĩ cách.”

Thác Bạt Ấu An: … Phụ hoàng ngốc nghếch, vì tổ chức tiệc trăm ngày cho nàng mà quốc khố gần như bị đào rỗng rồi.