Chương 18

Thác Bạt Liêu bế nàng đến giếng nước, lấy nước lên giúp nàng rửa tay.

“À đúng rồi, lần này nhị ca trở về có mang theo một người, ngươi có thời gian thì đi gặp thử xem, ta nhớ là trước đây các ngươi từng rất thân thiết.”

“Chỉ là không biết ngươi còn nhớ hắn không thôi, Hoàng tử Vu Mạc của Miêu quốc.”

Thác Bạt Liêu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra chuyện này.

Tuy rằng tiểu muội muội không chắc còn nhớ hắn.

Nhưng lúc trước, khi tiểu muội muội tròn một trăm ngày, hai người chơi với nhau rất vui vẻ.

Từ nhỏ tiểu muội muội đã thông minh hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nên hắn chỉ tiện miệng nhắc nhở một câu.

“Vu Mạc?!”

“Vu Mạc ca ca đang ở đâu?!”

“Ta muốn gặp hắn!!!”

Thác Bạt Ấu An nói xong liền cố gắng giãy giụa thoát ra khỏi tay hắn, chân nhỏ đạp đạp.

Thác Bạt Liêu bật cười ôm lấy nàng: “Được rồi, tối nay ta sẽ lén đưa ngươi đi gặp hắn. Lúc này hắn còn đang dưỡng thương ở bên nhị ca, lát nữa phụ hoàng sẽ tới tìm ngươi.”

“Nếu như không thấy ngươi, phụ hoàng sẽ lại đi tìm khắp nơi đó.”

Khuôn mặt nhỏ của Thác Bạt Ấu An trở nên căng thẳng, gật gật đầu.

Nhưng trong lòng lại có chút bất an, không biết Vu Mạc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương rồi được nhị ca đưa về?

Không biết bây giờ hắn thế nào rồi!

Trong lòng Thác Bạt Ấu An, nàng đã coi hắn là Ma Vương chuyển thế, còn sự thật có phải như vậy hay không, chỉ cần chờ nàng tìm được nghiệm ma thạch, thử một lần là sẽ biết ngay thôi.

Ban đêm.

Sau khi Thác Bạt Ấu An đi ngủ, các cung nữ nhẹ nhàng lui ra khỏi phòng, đứng canh ở bên ngoài.

Kể từ sau khi tròn một tuổi, Thác Bạt Ấu An đã yêu cầu ngủ riêng, không ngủ cùng phụ hoàng và mẫu hậu nữa.

Bởi vì nàng thường bị đánh thức giữa đêm…

Vì sự trưởng thành của thân thế nhỏ bé này của nàng, Thác Bạt Ấu An vẫn quyết định tách bọn họ ra.

Chỉ một lát sau khi nằm xuống, Thác Bạt Ấu An nghe thấy tiếng động trên nóc nhà, nàng vui mừng trong lòng, nhanh chóng ngồi dậy, thay y phục xong, có một người nhảy vào trong phòng từ cửa sổ.

Đó chính là ca ca nàng.

Thác Bạt Liêu mặc y phục màu đen, thấy nàng đã chuẩn bị xong, hắn cười nói: “Ngươi gấp không chờ nổi muốn gặp Vu Mạc ca ca rồi sao?”

“Đi thôi.”

Thác Bạt Liêu ôm nàng bằng một tay, hai người nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

Thác Bạt Ấu An ôm chặt cổ của Thác Bạt Liêu, được trải nghiệm cảm giác bay trong đêm, gió mát thổi qua tóc nàng, cảm thấy rất thoải mái.

Chỉ một lát sau, hai người đã đến phủ đệ của Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Liêu rõ ràng đã biết trước Vu Mạc đang ở phòng nào, hắn mang theo Thác Bạt Ấu An bay thẳng đến phòng giành cho khách, hai người lặng yên không tiếng động đáp xuống nóc nhà.

Thác Bạt Liêu nhẹ nhàng gỡ một viên ngói lên: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng để ngã vào lỗ này đấy.”

Thác Bạt Ấu An khó tin nhìn về phía hắn: “Ca ca là người ngốc sao?”

"Ta mới không bị ngã đâu!”

Thác Bạt Liêu cười, nhìn một chút, thấy muội muội thật đúng là không thể ngã vào lỗ này được.

“Ngươi phải ăn nhiều một chút, tăng cân lên, mập thêm một chút nữa thì mới đẹp.”

Thác Bạt Liêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ vốn đã mũm mĩm của nàng.

Thác Bạt Ấu An: ???

Thực sự không cần đâu!

Ta đã đủ mập rồi!

Thác Bạt Ấu An nhìn xuống qua lỗ hổng, thấy Vu Mạc đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như tình trạng không tốt lắm.

Phần cơ thể phía trên của hắn được băng bó rất nhiều, máu rỉ ra thấm qua lớp vải khiến người nhìn thấy không khỏi kinh hoảng.

Thác Bạt Ấu An cảm thấy rất đau lòng.

Tiểu Vu Mạc dịu dàng thiện lương như vậy, ai lại làm hắn bị thương đến mức này?

“Là ai!”

Có người hô lên một câu khiến Thác Bạt Ấu An giật mình, nàng nghiêng thân mình về phía trước, rơi xuống dưới.

Lúc Thác Bạt Liêu vươn tay ra kéo nàng thì cũng đã quá muộn, nàng đã ngã xuống rồi.

“Tiểu muội muội!”

Thác Bạt Liêu hô lên, Vu Mạc đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, quay đầu liền nhìn thấy một cục bông trắng từ trên rơi xuống, hắn không kịp suy nghĩ gì, cố nén cơn đau trên người, trong nháy mắt di chuyển đến dưới thân nàng.

Hắn đưa tay ra đỡ lấy nàng.

“Ưm…”

Vu Mạc vốn đang bị thương nặng, vừa rồi lại phải gắng sức dùng nội lực để đỡ nàng, khi vừa đỡ được nàng, hắn quay đầu sang một bên phun ra một ngụm máu.

Thác Bạt Ấu An sắc mặt tái nhợt: “Vu Mạc ca ca, ngươi không sao chứ!!!”