Chương 14

Sau chuyện này, Thác Bạt Phong càng muốn gặp tiểu muội muội thần kỳ của mình hơn.

Hắn rất muốn biết, tiểu muội muội có sức hút gì mà có thể khiến phụ hoàng dung túng nàng đến mức như vậy.

Đến bữa tối, cuối cùng hắn cũng gặp được tiểu muội muội trong truyền thuyết rồi.

Bé con ba tuổi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh phụ hoàng, khuôn mặt tròn tròn, da trắng nõn, đôi mắt to đen láy linh động như thể biết nói chuyện vậy.

Trên đầu bé con có buộc hai chùm tóc nhỏ trông rất đáng yêu.

Dường như nghe thấy tiếng bẩm báo của công công, nàng quay đầu nhìn về phía hắn cong môi cười, ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Nhị ca ca.”

Ngay khoảnh khắc đó, hắn liền hiểu tại sao phụ hoàng lại yêu thương nàng đến vậy rồi.

Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Thác Bạt Phong cũng lộ ra một nụ cười: “Ừm, tiểu muội muội.”

Nghĩ nghĩ, Thác Bạt Phong lấy từ trong túi bên hông ra một miếng ngọc hình thoi, màu sắc trong suốt, cầm trong tay cảm thấy rất ấm áp.

“Ở biên cương không có gì quý giá, đây là thứ ta tình cờ tìm được, mùa đông cầm nó rất ấm áp, mùa hè thì lại rất mát mẻ, tặng cho tiểu muội muội làm quà gặp mặt.”

Thác Bạt Ấu An đưa đôi tay nhỏ nhắn ra nhận lấy, ngọt ngào cười với hắn: “Oa, cảm ơn nhị ca ca, An An rất thích!”

Thác Bạt Ấu An đặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Thấy nàng vui như thế, Thác Bạt Phong cũng mỉm cười theo: “Tiểu muội muội thích là tốt rồi.”

Vân Võ Đế rất hài lòng, bảo hắn ngồi xuống, sau bữa tối, lúc Thác Bạt Ấu An trở về, nàng đi theo sau Thác Bạt Phong.

Thác Bạt Phong đã sớm phát hiện ra nàng nhưng cảm thấy thú vị nên không vạch trần, chờ khi đến xe ngựa, hắn mới dừng lại nhìn về phía nàng.

“Tiểu muội muội đi theo ta có chuyện gì sao?”

Thác Bạt Ấu An cười hì hì với hắn: “Nhị ca ca, ta nghe nói ở biên cương rất khổ, chiến tranh liên miên, các binh sĩ ở đó đều ăn không đủ no nhưng vẫn phải đi đánh giặc, bọn họ đã hy sinh rất nhiều vì Vân Khê quốc, thật là vất vả.”

Thác Bạt Phong không ngờ rằng những lời này lại được nói ra từ miệng của một đứa bé ba tuổi, mặt hắn dịu dàng hơn, ngồi xuống đối diện với nàng: “Phía sau bọn họ còn có gia đình, bọn họ không thể lùi bước. Cho dù có vất vả nhưng cũng rất đáng.”

Thác Bạc Ấu An hơi ngẩn ra, có lẽ nàng không hiểu hết được những suy nghĩ này.

Nhưng…

Nàng biết Thác Bạt Phong là một người tốt, trời sinh nàng đã có giác quan thứ sáu, nàng có thể cảm nhận được thiện ý và ác ý từ người khác, từ trên người Thác Bạt Phong nàng không cảm nhận được bất kỳ ác ý nào.

“Nhị ca ca, thực ra, ta có một cách có thể giúp các binh sĩ ở biên cương được ăn no.”

“Chỉ là, không biết nhị ca ca có muốn thử không?”

Thác Bạt Phong hơi ngẩn người: “Tiểu muội muội có ý tưởng, tại sao lại không nói với phụ hoàng?”

Thác Bạt Ấu An gãi gãi đầu: “Ta còn quá nhỏ, nếu ta nói ra, có lẽ phụ hoàng sẽ làm theo ý ta, nhưng nếu không thành công thì những quan lại sẽ chỉ trích phụ hoàng.”

Mặc dù nàng có thể nắm chắc phần thắng, nhưng những quan lại đó lại rất phiền phức. Bây giờ nhị ca ca vừa mới trở về, giao cho nhị ca ca làm là tốt nhất.

Nhị ca ca vừa mới đánh thắng trận, những quan lại đó cũng sẽ không dám nói gì.

Chủ yếu là, mẫu hậu vẫn luôn lo lắng vì nàng quá xuất sắc, gần đây mẫu hậu không ngủ ngon, luôn lo lắng nàng quá xuất sắc sẽ có thêm nhiều kẻ thù.

Cho nên bây giờ, nàng quyết định sẽ thu liễm lại.

Thác Bạt Phong thấy nàng nói cũng có lý: “Vậy tại sao ngươi lại cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”

“Bởi vì nhị ca ca quan tâm đến dân chúng mà!”

Thác Bạt Ấu An cười nhẹ, giọng nói ngây thơ đánh thẳng vào trái tim, Thác Bạt Phong bỗng nhiên bật cười, đưa tay ra xoa đầu nhỏ của nàng: “Ngươi đoán đúng rồi.”

Hắn thật sự rất muốn thử, cho dù tỷ lệ thành công không cao, nhưng nếu như thành công thì…

“Vậy ta sẽ nói cho nhị ca ca cách làm!”

Thác Bạt Ấu An kéo kéo ống tay áo hắn, ra hiệu bảo hắn ghé tai lại gần rồi thì thầm vào tai hắn vài câu.

Thác Bạt Phong nghe xong thì có chút kinh ngạc: “Cái đó thực sự có thể ăn sao?”

“Có thể ăn, nhị ca ca mang về đây, ta sẽ làm cho ngươi ăn.”

Thác Bạt Ấu An nghiêm túc vỗ vỗ vào ngực nhỏ của mình thề thốt, tốt xấu gì nàng cũng đã sống nhiều năm ở thời hiện đại rồi mà!

“Được rồi, vậy ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi.”

“Được!”