Chương 13

"Ca ca yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm được vị chua ngọt của dâu tây!"

Thác Bạt Ấu An nắm chặt tay nhỏ của mình, thề son sắt.

Ở kiếp trước, nàng là một Hoa Thần, những loài thực vật này gần gũi với nàng nhất. Nếu như nàng không trồng được thì cái danh hiệu Hoa Thần này nàng cũng đừng mong giữ được.

"Được, vậy thì ca ca sẽ chờ để thưởng thức dâu tây của ngươi."

"À đúng rồi, nhị ca sắp dẫn quân trở về rồi đó, ngươi cũng chuẩn bị một chút đi, trước bữa tối nhị ca sẽ về tới nơi."

Thác Bạt Ấu An gật đầu: "Vậy ta đi tắm rửa rồi chải đầu trang điểm một chút đây."

Thác Bạt Liêu: ???

"Ca ca chưa từng thấy ngươi nghiêm túc như vậy bao giờ."

"Còn cần tắm rửa và trang điểm sao."

Thác Bạt Ấu An: ??? Không phải ngươi bảo ta đi chuẩn bị sao!

"Ai nha, là bình dấm chua nhà ai bị đổ ấy nhỉ!”

Thác Bạt Ấu An khoa trương ngửi ngửi trong không khí, sau đó cười hì hì nhìn về phía hắn: "Hóa ra là bình dấm nhà ca ca à!"

Thác Bạt Liêu: "Được lắm, ngươi còn dám cười nhạo ca ca, xem ngức thần công của ca ca này."

Nói xong, hắn liền đuổi theo Thác Bạt Ấu An, Thác Bạt Ấu An co chân chạy, còn thỉnh thoảng quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn.



Nhị Hoàng tử Thác Bạt Phong đánh thắng trận, giờ Dậu đã về đến kinh thành Vân Khê quốc, trước tiên hắn đến bái kiến Vân Võ Đế.

Khi còn ở biên cương, hắn đã nghe nói phụ hoàng rất sủng ái tiểu muội muội, còn thường xuyên mang theo bên người, nhưng khi hắn ngước mắt nhìn lên, trong ngực phụ hoàng lại không có tiểu muội muội.

Hắn không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Về chuyện của tiểu muội muội, ở biên cương Thác Bạt Phong đã được nghe không ít. Đặc biệt là chuyện nàng đã làm khiến hắn có ấn tượng rất tốt về tiểu muội muội này.

Hiện nay Thác Bạt Phong đã hai mươi hai tuổi, ở độ tuổi của hắn, nhiều người đã sinh con, nhưng vì những năm qua hắn bận dẫn binh đánh trận nên chuyện hôn sự hắn vẫn luôn trì hoãn.

Thác Bạt Phong mặc một thân quân trang, đôi mắt sắc bén, khuôn mặt có tám phần giống với Vân Võ Đế, nhìn rất mạnh mẽ, là một mỹ nam.

Đôi mắt của hắn rất kiên nghị, mang lại cho người khác cảm giác vô cùng an toàn.

Vân Võ Đế nhìn đứa con trai ưu tú của mình, trong lòng cũng rất hài lòng: “Bây giờ ngươi cũng đã tới tuổi rồi, nên thành thân đi thôi.”

Thác Bạt Phong hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cúi người nói: “Tất cả đều theo phụ hoàng quyết định.”

Người Hoàng tộc không có quyền tự do quyết định.

Hắn vốn tưởng rằng phụ hoàng đã chọn sẵn người cho hắn, ai ngờ, phụ hoàng lại làm mặt nghiêm: “Đừng có như vậy, việc này phiền toái lắm, đừng đến làm phiền trẫm, tự bản thân ngươi quyết định đi!”

Thác Bạt Phong: ???

Hả?

Lúc này, Vân công công cũng cười rồi lên tiếng: “Tiểu Công chúa đã nói rồi, chuyện thành thân rất quan trọng, cha mẹ can thiệp chưa chắc đã là chuyện tốt, vẫn là tự do yêu đương sẽ tốt hơn.”

Thác Bạt Phong: ???

Những lời lẽ trái với quy tắc như vậy mà tiểu muội muội lại dám nói sao?

Không đúng, phụ hoàng lại còn đồng ý nữa chứ???

"Không hổ là tiểu Công chúa của trẫm, tư tưởng giác ngộ thật là cao, các ngươi nên học tập tiểu muội muội của các ngươi đi."

Khi Thác Bạt Phong bước ra khỏi điện, cả người đều cảm thấy choáng váng.

Hắn không ngờ rằng phụ hoàng lại có thể dung túng tiểu muội muội đến mức này...

Nhưng điều hắn không biết chính là, trong suốt những năm qua, Thác Bạt Ấu An thường xuyên kể cho phụ hoàng nghe về những trường hợp sống với nhau nhưng không hạnh phúc vì bị ép buộc.

Nhà gái thê thảm như thế nào.

Nàng còn cho phụ hoàng cảm nhận thử một chút, cái này không cảm nhận thì thôi, một khi cảm nhận được, lòng yêu thương con gái của Vân Võ Đế liền không chịu nổi.

Là người cha luôn mong con gái mình hạnh phúc, hắn hoàn toàn đồng ý với quan điểm yêu đương tự do của nàng, dưới sự gợi ý của nàng, vì để bình đẳng, hắn đã không can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của tất cả các con mình.

Sau đó hắn nhận ra, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều...

Không cần phải chọn người phù hợp cho bọn họ, mỗi ngày không cần phải xem từng bức tranh lựa chọn gia thế.

Để cho bọn họ tự mình lo cũng không tệ.

Hắn bớt việc.