Chương 12

Thời gian vừa chuyển, ba năm đã trôi qua.

Kể từ sau chuyện của Hỉ Quý phi vào ba năm trước, không có phi tử nào dám đến trước mặt Thác Bạt Ấu An tìm kiếm cảm giác tồn tại nữa, bọn họ đều sợ bị bệ hạ tước bỏ phong hiệu.

Dù sao sau lưng bọn họ vẫn còn gia tộc, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong ba năm qua, Thác Bạt Ấu An sống rất tự do, mỗi ngày ngoài việc thượng triều cùng Vân Võ Đế ra thì chính là tự mình vui chơi.

Không sai, khi vừa tròn một tuổi, nàng đã không cần bà vυ" đi cùng nữa, một mình nàng cũng có thể chơi rất vui.

Để khiến mọi người yên tâm, nàng đã thể hiện ra khả năng của mình.

Ví dụ như… nàng có thể nói một đoạn văn dài mà vẫn rất trôi chảy, vì thế, phụ hoàng không cần lo lắng nàng bị lạc đường.

Thực ra Thác Bạt Ấu An cảm thấy hắn lo lắng thừa rồi, trong cung ai mà không biết nàng chứ?

Chỉ cần nàng đi xa một chút thôi là sẽ có cung nữ hỏi nàng có cần giúp đỡ không.

Hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện nàng bị lạc.

Còn về chuyện lần trước nàng dùng kim khố của mình giúp đỡ các chiến sĩ biên cương, vài tháng trước mới nhận được tin chiến thắng, bọn họ đã đánh thắng trận.

Thác Bạt Ấu An: … Không nghĩ tới trận chiến ấy lại kéo dài lâu như vậy.

Nàng nhớ khi xem chiến tranh hiện đại đều đánh rất nhanh mà.

Có thể là do sự khác biệt về vũ khí chăng?

"Tiểu muội muội, hạt giống ngươi bảo ta tìm, ca ca đã tìm được rồi."

"Chỉ là ở đây, trồng dâu tây kiểu này rất khó sống sót."

Thác Bạt Ấu An đang đung đưa trên chiếc xích đu do chính mình sai người chế tạo, bỗng nghe thấy giọng của ca ca truyền đến từ phía sau. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt phượng.

Trong tay hắn đang phe phẩy chiếc quạt xếp, cười nhẹ nhìn nàng, tay còn lại đang cầm một chiếc túi.

"Đây là ca ca khó khăn lắm mới có được đó."

"Ngươi cũng biết ở Vân Khê quốc chúng ta, loại dâu tây này rất khó trồng, hạt giống gần như là không có."

Thác Bạt Ấu An sao có thể không hiểu ý của hắn chứ, nàng đưa tay ra, dùng giọng nói mềm mại gọi: “Ca ca, ôm một cái.”

Thác Bạt Liêu vội vàng bế muội muội lên, giây tiếp theo, một nụ hôn mềm mại rơi xuống má hắn.

"Cảm ơn ca ca, ca ca đối xử với An An thật tốt, An An thích ngươi nhất."

Vừa nghe những lời này, khóe miệng Thác Bạt Liêu không ngăn được nụ cười: “Hừ, biết ca ca tốt chưa? Vậy thì ca ca tốt hay phụ hoàng tốt hơn?”

Thác Bạt Ấu An: …

Mấy năm nay ngươi đã hỏi không dưới trăm lần rồi đó! Ca ca ấu trĩ quá đi!

Hai mắt Thác Bạt Ấu An lóe sáng, giọng nói ngây thơ mở miệng nói: “Đương nhiên là ca ca tốt hơn rồi!”

Dù sao phụ hoàng cũng đâu có ở đây!

Trước mặt phụ hoàng, nàng sẽ nói phụ hoàng là tốt nhất.

Hì hì, nàng thật là thông minh.

“Ca ca, ca ca, nhanh đưa cho muội muội xem đi, hạt giống của ta.”

“Đây, cho ngươi, vua nịnh hót.”

Thác Bạt Ấu An mặc kệ hắn nói cái gì, nhận lấy hạt giống dâu tây rồi quay lưng chạy đi.

“Này, muội muội không có lương tâm, lợi dụng ca ca xong ngươi liền chạy à?”

“Từ từ thôi, đợi ta.”

Thác Bạt Liêu đuổi theo, muốn xem tiểu muội muội tinh nghịch này tính làm gì.

Thác Bạt Ấu An chạy nhanh đến mức chân không chạm đất, chạy đến khu đất mà nàng đã chuẩn bị sẵn từ trước, cẩn thận gieo hạt giống xuống.

Có thể người khác không thể trồng dâu tây trên mảnh đất cằn cỗi này, nhưng nàng thì có thể.

Sắp đến sinh thần của Hoàng đế Bạch Nguyệt quốc rồi, Vân Khê quốc bọn họ chắc chắc phải tặng lễ vật, nhưng những thứ tốt phụ hoàng đều đã cho nàng dùng hết rồi.

Những tấm vải tơ lụa tốt kia đã được mang đi làm y phục, cũng không thể tháo ra.

Nhưng nàng cũng không muốn để phụ hoàng mình bị người khác chê cười.

Những quả dâu tây hiếm có này vừa hay có thể dùng làm lễ vật đem đi tặng!

Chắc chắn sẽ thể hiện được thành ý của phụ hoàng nàng!

Quan trọng nhất là, dâu tây ở đây rất rất hiếm, ngay cả Bạch Nguyệt quốc cũng không có bao nhiêu.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc khi gieo hạt giống của nàng, Thác Bạt Liêu mỉm cười véo nhẹ bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu nàng: “Thế này thật sự có thể sống sót sao?”

Rất lâu về trước, có những tiểu thư quý tộc cũng đã trồng thử nhưng đều thất bại, sau đó, Vân Khê quốc liền không còn ai trồng nữa.

Dù sao những tiểu thư quý tộc đó đều là những người rất am hiểu về việc trồng trọt nhưng cây vẫn chết.

Xét cho cùng vẫn là do đất đai và thời tiết có vấn đề.