Chương 35

"Đây là Khúc Nhất Hiện, hôm nay chuyển đến lớp, sau này sẽ là thành viên của lớp 10 chúng ta. Em dẫn bạn ấy làm quen với lớp mình đi."

Châu Hinh giới thiệu xong gối nhỏ, lại nói với gối nhỏ: "Cậu đeo kính này là lớp trưởng của chúng ta. Tên là Tống Ngôn Sinh, một chàng trai rất tốt bụng, có gì không hiểu có thể hỏi em ấy nhé."

Châu Hinh dặn dò xong thì đi trước.

Giờ ra chơi chỉ có mười phút.

Tiết sau vẫn là tiết của cô Trương, Tống Ngôn Sinh nhìn hai chỗ trống còn lại trong lớp, quyết định nói ngắn gọn.

"Quy định của lớp 10 chúng ta là: Tĩnh."

"Nhập tĩnh, thủ tĩnh, tĩnh cực, sinh định."

"Nói cách khác, ngày thường nói chuyện phải nhỏ tiếng, cử động phải nhẹ nhàng."

"Nhưng cũng đừng quá căng thẳng, cậu đừng thấy lớp học bây giờ yên tĩnh như vậy, thực ra mọi người đều thích chơi."

"Tôi đợi tiết tự học sẽ giới thiệu cậu với mọi người, chắc chắn mọi người đều chào đón cậu."

"Các bạn nữ có thể sẽ rất nhiệt tình, cậu đừng sợ."

"Ồ, đúng rồi, còn một điều nữa." Tống Ngôn Sinh đẩy đẩy mắt kính, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Khúc Nhất Hiện, rất nghiêm túc nói: "Có một người tên là Lục Miên Chi là tuyệt đối không được làm phiền."Tống Ngôn Sinh chỉ vào Lục Miên Chi đang chống khuỷu tay nằm trên bàn ở góc lớp, dặn dò gối nhỏ: "Cậu ấy là Lục Miên Chi, bạn học Lục thường ngày..." khá thích ngủ.

Tống Ngôn Sinh dừng lại một chút, sửa lại lời nói, thận trọng nói: "Bạn học Lục thường ngày thích yên tĩnh, không thích ồn ào."

Lục Miên Chi đã từng đánh gãy sống mũi của người khác. Lục Miên Chi đã từng đá gãy xương sườn của người khác. Lục Miên Chi đã từng cầm ghế đập vỡ đầu người khác.

Nhà Lục Miên Chi có tiền có thế, chỉ cần chọc giận cậu ta một chút, cậu ta sẽ đánh người ta ra bã luôn. Chỉ cần người bị đánh còn thoi thóp, nhà họ Lục có thể giải quyết mọi chuyện êm xuôi.

Tống Ngôn Sinh và Lục Miên Chi học cùng lớp hai năm, mặc dù chưa từng tận mắt thấy Lục Miên Chi đánh người nhưng đã nghe không ít "chiến tích" của cậu ấy.

"Lớp học chỉ còn hai chỗ trống, một chỗ bên cạnh bạn học Lục, một chỗ trước mặt bạn học Lục."

Tống Ngôn Sinh nhìn chỗ trống, lại nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của học sinh mới, không đành lòng: "Cậu ngồi trước mặt cậu ấy một tiết, ngồi cùng bàn với Phương Tử Du. Đợi đến giờ ra chơi, tôi sẽ giúp cậu chuyển bàn ghế ra trước..."

"Không cần đâu." Gối nhỏ lắc đầu, nở một nụ cười e thẹn: "Tôi ngồi trước mặt cậu ấy là được rồi, không cần đổi nữa."

Ngồi trước mặt Lục Miên Chi là vừa đẹp.