Chương 3

"Meo meo—"

Hao Lỗ đáng thương rất là vô tội.

Lục Miên Chi xách con mèo sang một bên, tìm thấy chiếc gối nhỏ trong chăn, cầm trên tay vỗ vỗ.

"Thịt thỏ đông lạnh và đồ ăn sấy tạm thời không bổ sung."

Anh lạnh lùng tuyên bố rằng trong suốt một tuần tới sẽ không dùng thịt đông lạnh mà Hao Lỗ thích nhất làm bữa ăn nhẹ hàng ngày, không để ý thấy chiếc gối nhỏ bị mình cầm trên tay vô cùng áy náy, run rẩy một chút.

Lục Miên Chi đuổi Hao Lỗ sang một bên, dọn dẹp thức ăn cho mèo vương vãi khắp sàn.

Anh đặt chiếc gối nhỏ bên mép giường, vẫn còn đang hơi nóng.

Một mặt là vì đã làm chuyện xấu rồi để Hao Lỗ phải chịu tội, cảm thấy áy náy; mặt khác là vì vừa bị Lục Miên Chi vỗ, cảm thấy xấu hổ.

Mặc dù mười mấy năm trước cậu đã khai mở linh trí, nhưng trước khi hóa thành hình người, cậu cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận thế giới bên ngoài.

Còn sau khi hóa thành hình người, giác quan lập tức trở nên rõ ràng. Trước đó khi Lục Miên Chi xách cậu lên phủi bụi, cậu luôn có cảm giác như bị người ta trói cổ tay, treo lên đánh mông.

Thật là, quá xấu hổ.

Chiếc gối nhỏ càng nghĩ càng xấu hổ, suýt nữa thì tự làm mình chín. May là Lục Miên Chi dọn dẹp cũng thấy nóng, nên lại hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ, giúp chiếc gối nhỏ hạ nhiệt vật lý.

Dọn dẹp xong căn phòng ngủ bừa bộn, Lục Miên Chi bế Hao Lỗ vào lòng, ngồi ở mép giường, chỉ vào ba chiếc gối trên giường rồi dạy lại một lần nữa.

"Cái này, là đệm nằm dành riêng cho mày, muốn nằm hay giẫm lên thì tùy mày."

"Cái này, là gối mà tao thường dùng để ngủ, mày cũng có thể nằm hay giẫm lên."

"Cái này." Chiếc gối nhỏ lại cảm thấy mông mình bị Lục Miên Chi vỗ hai cái: "Tuyệt, đối, không, được, đυ.ng."

Lục Miên Chi bình tĩnh hỏi: "Nhớ chưa?"

Hao Lỗ nghe xong mặt đầy vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn rất nể mặt mà đáp lại: "Meo!"

Hao Lỗ không biết tại sao có những chiếc gối có thể đυ.ng, có những chiếc gối không thể đυ.ng, nhưng gối nhỏ thì biết.

Cậu không chỉ biết, mà còn có chút tự hào.

Không giống như những chiếc gối khác phải thay hai ba năm một lần, cậu là chiếc gối ở bên Lục Miên Chi lâu nhất.

Năm Lục Miên Chi chào đời, cậu được mẹ Lục mua về nhà. Vừa mới mở hộp ra chưa kịp gối đầu, cậu đã được dùng làm lan can chống ngã đặt ở mép giường của cậu chủ nhỏ nhà họ Lục.

Đến khi Lục Miên Chi đủ lớn, không cần gối đầu làm lan can nữa, cậu cũng không bị mẹ Lục mang đi dùng, mà vẫn tiếp tục ở bên cạnh Lục Miên Chi. Lý do là trên người cậu có một mùi hương khiến cậu ta cảm thấy an tâm, không có cậu, cậu chủ nhỏ nhà họ Lục không thể ngủ ngon được.

Sau đó, cậu được Lục Miên Chi dùng làm gối đầu bình thường trong hai năm, nghe nói gối đầu cũng có tuổi thọ sử dụng, tốt nhất là hai ba năm hoặc ba bốn năm thì nên thay cái mới, Lục Miên Chi liền lập tức thay gối đầu mới. Cậu cũng từ dưới đầu cậu chủ nhà họ Lục chuyển sang dưới khuỷu tay cậu chủ nhà họ Lục.

Để kéo dài tuổi thọ sử dụng của chiếc gối nhỏ, Lục Miên Chi chỉ gối gối nhỏ khi quá mệt hoặc ngủ không ngon.

Liên tục cho đến tận bây giờ.

Nghĩ đến việc mình đã ở bên Lục Miên Chi tận mười bảy năm, gối nhỏ không khỏi cảm thấy tự hào, thậm chí nguyên hình cũng hơi phồng lên.

Khi Lục Miên Chi dạy dỗ xong Hao Lỗ, đồ ăn ngoài đã nguội lạnh.