Chương 5

Lê Thân Vũ nhìn bảng, hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương rất thấu hiểu, lúc cậu còn đi học cũng ngứa mắt mấy ông thầy ngu dốt nhưng cứ thích ra vẻ.

“Những bạn này làm bù bài tập, Ba Hiểu Đông, Mao Tư Hàm… Bành Tuấn… Lê Thân Vũ.”

Đọc xong cái tên cuối cùng, Thẩm Lục Dương quay lại bục giảng nhìn họ, cậu thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, nghiêm túc nói: “Đầu tiên, thầy muốn xin lỗi tất cả các bạn trong lớp chúng ta.”

Bên dưới im lặng như tờ, nhưng mỗi đôi mắt đều hiện lên vẻ “WTF”.

Thẩm Lục Dương đặt danh sách xuống, trầm giọng bảo: “Trước đây, vì lý do cá nhân, thầy đã làm ảnh hưởng đến tiến độ học trên lớp cũng như tinh thần học tập của các em. Đây là lỗi của thầy, tại đây, thầy xin chân thành xin lỗi các em, thật sự xin lỗi.”

Khi từ cuối cùng rơi xuống, Thẩm Lục Dương đứng bên cạnh bục giảng, cúi đầu.

Cả lớp học xôn xao.

Thẩm Lục Dương đứng dậy, cao giọng: “Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trong thời gian tới, thầy sẽ hoàn thành trách nhiệm của một giáo viên vật lý. Các em có thể không thích thầy, cảm thấy thầy phiền phức, nhìn thấy thầy là muốn đánh… Nhưng, nếu các em không biết, không hiểu thì nhất định phải đến hỏi thầy.”

Nói đến đây, cậu nhìn vể nhóm cá biệt ngồi hàng sau trong lớp, nhếch môi bật cười: “Bởi vì những hành vi đá bàn, giậm chân hay cười nhạo của các bạn nhỏ sẽ không có bất kỳ hiệu quả mong muốn đối với một thằng chó già vững vàng như những cánh buồm là thầy đây.”

Cậu duỗi ngón trở lắc lắc: “Điều duy nhất có thể khiến thẩy hổ thẹn chính là ném phiếu báo điểm thi đại học vào mặt thầy, rồi cười nhạo một cách cao ngạo —— ‘Thẩm Lục Dương! Thời hạn ba năm đã hết, hiện giờ ông còn lấy được gì để uy hϊếp tôi!’.”

Mấy học sinh nữ hàng trước không khỏi bật cười.

Phát hiện ánh nhìn của cậu lại nhanh chóng ngậm miệng, mặt nhỏ đỏ phừng phừng.

“Cười đi, cười đi.” Thẩm Lục Dương phật hệ xua tay “Thời hạn ba năm còn có hơn nửa năm, đều không dễ dàng.”

Không khí cheo leo cuối cùng không chống được nữa, hai học sinh nữ bàn trước “Há ~ há ~” khởi đầu tiếng cười ma lực rồi nhanh chóng lan ra toàn bộ lớp học.

“Há ~ há ~ há ~”

Nhóm cá biệt phía sau cố gắng duy trì hình ảnh lạnh lùng, nhưng tiếng cười trong không gian khép kín này thực sự khó mà cưỡng lại, ngay cả nhóc mập đang ngủ mơ màng cạnh cửa sổ không nghe Thẩm Lục Dương nói thấy các bạn cười ngặt nghẽo cũng cười theo.

Thẩm Lục Dương để cho họ cười ít nhất ba phút mới nhìn đồng hồ, bảo: “Thầy còn có thể liều mạng chọc các em cười thêm chừng 20 giây nữa, thầy giám thị còn nửa phút là ra chiến trường rồi.”

Vẫn là hai bạn nữ kia, vừa cười há há vừa nhìn Thẩm Lục Dương hỏi: “Thầy ơi, không dừng được thì sao ạ?”

“Hãy cố nhịn đi.” Thẩm Lục Dương đi tới đóng cửa lớp lại, lộ vẻ chịu khổ “Thông cảm nhé, thầy cũng chỉ là một người làm công ăn lương được 2.125 tệ một tháng mà thôi.”

*Khoảng 7tr VNĐ

Nhóc mập hàng ghế thứ ba kêu lên: “Người làm công ăn lương mà lái Porsche hả thầy ơi!”

Thẩm Lục Dương về bục giảng, nghe vậy thì nhìn cậu nhóc: “Không mua Porsche thì chẳng phải trong túi vẫn còn tiền sao, còn thì sao bán thảm với mấy đứa được.”

Bấy giờ tiếng cười hô hố hoàn toàn không thể dừng lại được.

Quá trình giảng bài tiếp đó diễn ra tương đối suôn sẻ, ngoại trừ bug “Há ~ há ~” rất dễ bị kích hoạt thì chính là nhóm cá biệt ngồi sau không chịu nghe giảng.

Thẩm Lục Dương quyết định sẽ tìm lúc để tâm sự với chúng.

Chúng đều là học sinh trung học trẻ con, điều ngu ngốc dễ phạm phải nhất là từ bỏ môn học chỉ vì ghét giáo viên bộ môn.

*Sâm: Còn mình thì hồi cấp 2 bị giáo viên môn văn trù nên từ đó mình không thích môn văn luôn, sau điểm văn như hạch =))))))

Có lẽ những lời nói của cậu thật sự có tác dụng, cũng có thể tiết này học sinh hỏi gì cậu đáp nấy khiến các bạn thấy có hy vọng nên sau giờ học có mấy bạn học sinh cầm bài thi đến thử hỏi Thẩm Lục Dương: “Thầy Thẩm ơi, đề này em không hiểu lắm ạ.”

Thẩm Lục Dương rút chân đang bước ra ngoài về, cầm lấy bài thi của học sinh, khom lưng đặt trên bục giảng nhìn bạn, dùng giọng điệu ôn hòa nhất để hỏi: “Em không hiểu chỗ nào?”

Bạn học sinh nam là một Omega, nghe vậy lúng túng siết chặt ngón tay, nhưng không nói nên lời.

Thẩm Lục Dương có chút ấn tượng với cậu ấy, một học sinh hướng nội trầm tính, hình như tên là Vân Hàn.

Thẩm Lục Dương hiểu ý cười cười: “Vừa rồi thầy giảng hơi nhanh, mình nói lại từ đầu nhé.”

Vân Hàn xấu hổ mím môi: “Em cảm ơn thầy ạ.”

Mười phút sau giờ tan học, Thẩm Lục Dương vẫn luôn ở lại để giảng bài.

Có học sinh hóng hớt vây quanh lại, nhận ra mình cũng không biết làm câu này, cứ nhìn mãi rồi bắt đầu nghe giảng, kết quả là người tụ tập càng ngày càng đông.

Khi lớp học tiếp theo sắp bắt đầu, chủ nhiệm Tông Úy Tình lên lớp sớm, thấy trên bục giảng còn một đống học sinh liền nghĩ chúng đang nghịch ngợm.

Nhìn kỹ mới thấy, đây chẳng phải là thầy Thẩm mới tới sao!

Tuần đầu khai giảng cô có việc bận nên không tới được, có giáo viên khác lên lớp dạy thay, cô nghe người ta nói “Thầy Thẩm chẳng ra gì”.

Nếu trước đây còn hơi nghi ngờ, thì bây giờ cô nghĩ rằng thầy Thẩm có thái độ vô cùng tốt! Quả thực là chuẩn mực của thế hệ mới!

Tông Úy Tình không quấy rầy, yên lặng ngồi trên ghế học sinh quan sát.

Chuông vào học vang lên, Thẩm Lục Dương còn hai câu chưa giảng hết.

Cậu hẹn với học sinh sẽ không về vào tiết tự học tối nay, họ có thể đến văn phòng tìm cậu bất cứ lúc nào rồi mới đứng dậy thu tài liệu.

“Thầy Thẩm, thầy vất vả rồi.” Tông Úy Tình đứng lên, tán thưởng nhìn cậu.

Thẩm Lục Dương lúc này mới phát hiện ra cô, vội nói “Không vất vả, phụng sự vì học sinh”.

Rời khỏi lớp 11-21, Thẩm Lục Dương bỗng cảm thấy trên vai trĩu nặng, khác hẳn với sự mơ hồ lơ lửng ngày hôm qua. Cậu đi trên đường với cảm giác cực kỳ vững chắc và chân thật.

Cậu suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra.

Cảm giác này mang tên trách nhiệm.

Đời trước, cậu không có nhiều yêu cầu với bản thân, ngay cả khi thi đại học cũng chỉ chọn nguyện vọng tiếng Anh một cách ngẫu nhiên.

Cậu cảm thấy mình có thể tìm một công việc bình thường, kiếm được số tiền bình thường, rồi sống một cuộc sống kết hôn sinh con bình thường đến cuối đời… là khá tốt rồi.

Nó cũng tốt thật, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Bây giờ mới nhận ra, thì ra một cuộc sống có mục tiêu, có trách nhiệm có thể mang lại cảm giác có định hướng và đủ đầy đến vậy, có thể khiến người ta có động lực hăng hái.

Có thể đã bị lây nhiễm bởi các bạn học sinh tràn đầy năng lượng nồng nhiệt này.

Thẩm Lục Dương cảm thấy hiện tại mình có thể xử lý hết ba bốn quyển vật lý trong một đêm.

Thẩm Lục Dương: Thống Thống à, thế giới này thật tốt, cảm ơn cậu.

[ Xúc động quá Dương Dương à, hu hu, quả nhiên tui không nhìn lầm người. ]

Thẩm Lục Dương khiêm tốn: Tôi vẫn cần tiếp tục nỗ lực.

[ Hu hu hu hu, cảm động chết mất, Dương Dương à, nhưng tôi có chuyện muốn nói —— ]

[ Ngay bây giờ, xuống lầu rẽ trái! Đến phòng học đa phương tiện trên tầng bảy của Tòa Nghệ thuật! Chạy! Nhanh! ]

Thẩm Lục Dương chưa hiểu mô tê gì đã chạy như điên theo chỉ dẫn của hệ thống theo bản năng.

Thẩm Lục Dương: Có chuyện gì thế!

[ Nhiệm vụ khẩn cấp: Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm đã ở chung với nhau hơn một giờ trong không gian kín, kích hoạt hạng mục cấm! ]

[ Hậu quả: Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm đồng thời đến kỳ dịch cảm! Tạ Nguy Hàm có 80% khả năng mất kiểm soát! ]

[ Nội dung nhiệm vụ: Tách Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm ra, xử lý kỳ dịch cảm của hai người. ]

[ Trừng phạt thất bại: Sấm sét cấp năm giáng xuống! ]

Thẩm Lục Dương: Chết tiệt, sao cậu không nói sớm!

[ Không phải cậu đi dạy học sao! Cấp trên của tôi không cho phép tôi làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu oa oa oa ~ ]

Thẩm Lục Dương: …

Cuộc sống làm công chết tiệt này!

Có thể nhà trưởng không hề muốn dạy nghệ thuật nên Tòa Nghệ thuật cách tòa dạy học cực kỳ xa. Thẩm Lục Dương chạy hết sức mình hơn tận năm phút mới đến nơi.

Tiếp đến là tầng 7.

Cậu chạy đến thang máy ——

[ Thang máy hỏng rồi Dương Dương à! Cầu thang rẽ phải! ]

Thẩm Lục Dương: Mẹ kiếp!

Thời điểm bò được lên tầng 6, hai chân cậu đã bắt đầu mềm oặt. Khi mới lên đến tầng 7, pheromone cấp S nồng độ dày đặc trong không khí ập đến, làm cậu đập thẳng đầu vào cầu thng.

Đầu gối “rầm” nện xuống bậc thang, nước mắt tuôn trào như gió lốc.

[ Cố lên nào Dương Dương ơi, hu hu bảo bối nhỏ của tui, Thời Phàm cần sự giúp đỡ của cậu! ]

Thẩm Lục Dương gồng mình, nghiến răng đứng dậy.

Đối với một thằng đàn ông trưởng thành trong xã hội hiện đại, cảm giác bị pheromone ức chế khá là xa lạ, nếu phải miêu tả thì đó là tác dụng của “thuốc giãn cơ” + “chất kí©h thí©ɧ”.

Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng cảm giác này đã mẹ nó cực kỳ mâu thuẫn.

Rõ ràng mỗi một cơ bắp trên người đều sợ tới mức run bần bật không thể động đậy, thế mà thần kinh lại cực kỳ hưng phấn nhạy cảm, chỉ cơn đau ở đầu ngón tay thôi cũng có thể cảm nhận được rõ mồn một.

Huống chi, phía sau gáy như có ai đang đâm một nhát rồi rắc ớt bột lên, cậu đau đến mức sắp rụng cả đầu.

Nhưng đã đến mức vậy cũng không cảm nhận được “cơn đau đến tê tái”, chỉ có thể tỉnh táo chịu đựng.

Không còn thời gian để lãng phí, Thẩm Lục Dương vừa run rẩy như bị Parkinson, vừa chúi đầu dựa tường chật vật đi về phía phòng học đa phương tiện.

Không biết đã qua bao lâu, một phút? Hai phút? Hay đã tận mười phút cmnr.

Cậu rốt cuộc cũng đẩy được cửa lớp ra.

Pheromone trong phòng xộc đến khiến cậu suýt ngã nhào, cậu loạng choạng tiến lên hai bước, vịn vào bàn, trừng to đôi mắt phiếm tơ máu kiếm người.

Người đâu?

[ Dương Dương, hàng ghế thứ ba! ]

Dưới đất?

Không chút do dự, Thẩm Lục Dương vừa tựa bàn đi qua đó, vừa hô to: “Thầy Tạ? Tạ Nguy Hàm! Tạ Tạ!”

Đột nhiên, một bàn tay trắng bợt từ trong lối đi vươn ra, theo sau là khuôn mặt khiến Thẩm Lục Dương phải mê mẩn không biết bao nhiêu lần, chậm rãi di chuyển ra ngoài.

Từ sắc mặt và biểu cảm, Tạ Nguy Hàm nhìn trông không khác gì ngày thường, chỉ là cặp đồng tử như mực của anh lúc này đã đỏ rực.

Trong sách, đây là dấu hiệu cho thấy một Alpha cấp cao sắp mất kiểm soát.

Bây giờ anh càng bình tình, thì anh sẽ càng điên cuồng sau khi mất kiểm soát.

Dù nắm rõ mức độ nguy hiểm, Thẩm Lục Dương vẫn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía đó. Khi đến gần, cậu chợt ngửi được mùi máu tanh từ kẽ hở pheromone.

Giọng Tạ Nguy Hàm khản đặc, khóe môi nhoẻn cười nhuốm màu đỏ tươi, nhưng vẫn lộ vẻ dịu dàng như cũ, phiếm vẻ yếu ớt: “Sao thầy Thẩm lại tới đây?”

Thẩm Lục Dương chạy tới nắm bả vai anh, nghiến răng định đỡ anh dậy: “Thầy Tạ, ối… Anh, bị thương?”

Cậu không thể chịu được pheromone này. Quá đau, nó đau đến mức khiến cậu còn không thể đỡ anh dậy.

Đương lúc Thẩm Lục Dương tranh đấu, đôi mắt Tạ Nguy Hàm tối lại, giây sau anh đã đỡ lấy tay cậu, kéo cậu đứng lên.

Ngay sau đó, ngón tay lạnh lẽo ấn vào tuyến thể của Thẩm Lục Dương.

Trái tim của Thẩm Lục Dương đập dữ dội, vô thức muốn né tránh nhưng lại không thể động đậy.

“Đừng sợ, là máu của tôi.” Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai, hơi thở nóng ẩm làm vành tai cậu ửng hồng.

Giọt máu từ đầu ngón tay chảy qua tuyến thể, thắng mọi loại thuốc chữa bách bệnh, nháy mắt làm giảm cơn đau rát của cậu.

Thẩm Lục Dương thoải mái đến mức suýt nữa rêи ɾỉ ra tiếng, nhưng vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình.

Cậu dồn phần lớn trọng lượng cơ thể mình lên Tạ Nguy Hàm, thở hổn hển: “Thầy, thầy Thời đâu rồi?”

Động tác của Tạ Nguy Hàm hơi khựng lại, nhưng anh che giấu không chút dấu vết. Anh đưa tay vòng qua hông Thẩm Lục Dương để phòng cậu bị trượt xuống, tay còn lại nắm lấy tay cậu, nụ cười càng thêm dịu dàng, kiên nhẫn hỏi: “Thầy Thẩm tới đây để tìm thầy Thời à?”

Hơi thở của Thẩm Lục Dương nóng rực, tuyến thể dính máu của Alpha cấp S đang trong kỳ dịch cảm, tựa như uống rượu độc để giải khát, cơn đau giảm bớt, nhưng cơn khô nóng lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Cậu lắc cái đầu mơ màng, bất giác bảo: “Thầy Thời, không thể xảy ra chuyện…” Nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ bị sét đánh mất.

“Là vậy ư.” Tay Tạ Nguy Hàm bỗng buông lỏng, Thẩm Lục Dương lập tức vô lực trượt xuống, đồng tử cậu co rút, dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất ôm lấy cánh tay Tạ Nguy Hàm lần nữa.

Tạ Nguy Hàm lại nắm lấy tay cậu: “Xin lỗi.”

Thẩm Lục Dương thở phào, cả người chẳng khác nào đang treo trên người Tạ Nguy Hàm: “Không sao đâu thầy Tạ, tôi biết anh cũng khó chịu, lát nữa sẽ có thuốc ngay. Anh cũng đừng, sợ…”

Vừa dứt lời, Thẩm Lục Dương vô thức cọ đầu ngón tay vào lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, mát lạnh, rất dễ chịu.

Hai người họ tìm được Thời Phàm đã hôn mê sau cánh cửa.

Vì có sự hiện diện của Tạ Nguy Hàm nên khó có thể ngửi được mùi pheromone của Thời Phàm. Tiếp xúc quá lâu cùng pheromone cấp S khiến mặt y đỏ bừng, toàn thân run rẩy, tình hình rất nguy cấp.

Thẩm Lục Dương đã thông báo cho phòng y tế và bảo vệ trên đường chạy đến đây, hẳn là họ sắp tới rồi.

[ Dương Dương, Tạ Nguy Hàm không chống đỡ được bao lâu nữa đâu! Alpha cấp S mất kiểm soát quá nguy hiểm! Cậu phải tìm được cách kiểm soát nó! ]

Thẩm Lục Dương nhìn trái nhìn phải, cũng suy sụp: Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi đi đâu tìm Omega cho anh ấy đây?

[ Thầy Tạ thích Alpha, cậu muốn tìm cũng phải tìm Alpha í! ]

Thẩm Lục Dương: Đây có mỗi Thời Phàm, tôi đi đâu tìm cho anh ấy ——



Cậu là giới tính gì ấy nhỉ?

____________________

Tác giả: Cậu là Alpha, tự tin lên.