Cả người của Nghiêm Vấn Phong bị trầy xước nhiều nơi và bị chảy máu nhẹ, Trình Tuyển Vân cứ khăng khăng bắt hắn với Đô Đô đến bệnh viện để chích ngừa uốn ván.
Có mấy người ngồi xe tới bệnh viện, bà ngoại của Đô Đô đã tỉnh lại còn mẹ Đô Đô ở cửa bệnh viện chờ bọn họ. Nhìn thấy Đô Đô được ba ôm trong lòng, hai mẹ con ôm nhau khóc thật to: “Vương Vệ Đốc! Cục cưng của mẹ, con dọa chết mẹ rồi có biết không hả!”
“Hức hức hức, con xin lỗi mẹ, con sẽ không chạy lung tung nữa.”
Trong tay ba của Đô Đô còn đang giữ lấy mèo nhỏ nhìn thấy hai mẹ con nhà này vừa tức vừa buồn cười.
Trình Tuyển Vân không muốn xen ngang khoảnh khắc một nhà ba người đang thể hiện tình cảm kia, liền lôi kéo Nghiêm Vấn Phong đi đăng ký. Tưởng Nhiên cầm cái áo khoác mới do người khác đưa tới, Trình Tuyển Vân lấy áo mặc vào cho Nghiêm Vấn Phong, nắm bàn tay lạnh lẽo của hắn không muốn buông ra.
“Em không sao đâu, em không sợ lạnh,” Nghiêm Vấn Phong nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của anh thì phì cười nói: “Nhưng mà lỡ như em bị cảm thì thầy Trình sẽ xin nghỉ ở nhà để chăm sóc em, ngẫm lại em thấy cũng không tệ lắm.”
Thầy Trình tặng cho trán của hắn hai cái kí đầu.
Lúc y tá gọi Nghiêm Vấn Phong đi vào tiêm thì mặt của hắn xụ xuống, không chịu để cho Trình Tuyển Vân đi theo mình, thầy Trình thấy vậy thì trêu hắn: “Em xấu hổ cái gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy qua đâu?”
Nghiêm Vấn Phong giả vờ không nghe thấy gì hết nhanh chóng bước vào phòng khám. Tiêm uốn ván phải tiêm vào mông, hắn không muốn để anh nhìn thấy cái khung cảnh buồn cười này.
Hắn vừa mới đi vào thì ba mẹ Đô Đô dẫn theo cậu nhóc tới tìm Trình Tuyển Vân, đôi vợ chồng trẻ cúi đầu thật sâu với anh. Thầy Trình sợ tới mức vội vàng đỡ bọn họ lên: “Hai người đang làm gì thế? Không được, không được đâu, đừng làm vậy mà.”
Mẹ Đô Đô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn thầy Trình rất nhiều, nếu không có thầy hỗ trợ, Đô Đô nhà chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Khóe mắt của ba Đô Đô cũng đỏ lên: “Là phụ huynh của nó nhưng chúng tôi lại không trông chừng đứa nhỏ cho tốt, khiến cho giáo viên lo lắng đến tận bây giờ, trên người thầy còn bị thương nữa. Chúng tôi thật sự vô cùng tự trách.”
Trình Tuyển Vân an ủi nói: “Bây giờ làm cha mẹ khi còn trẻ cũng không dễ dàng gì. Không sao đâu, tìm được Đô Đô là tốt rồi, lần sau hãy chú ý cẩn thận hơn, à không đừng có lần sau nữa, sẽ rất nguy hiểm đó.”
Hai người lớn liên tục nói phải, Đô Đô nín khóc, giọng còn nức nở nói một cách đáng thương: “Con xin lỗi thầy Trình, sau này còn sẽ không chạy lung tung nữa …”
Thì ra hôm nay Đô Đô vẫn nhớ đến mèo con lang thang kia. Hôm nay lúc mẹ Đô Đô gọi tới, vừa lúc đó Đô Đô nhìn thấy mèo con lang thang giống hệt mèo con lúc trước mà cậu nhóc nhìn thấy trong vườn hoa nhỏ, cậu bé nhìn thấy mèo con, cả người bẩn thỉu, liền nhịn không được muốn bắt lại nhưng lại dọa đến nó. Chờ tới khi cậu bé nhận ra mình đã chạy theo mèo con đến một nơi ít người qua lại thì đã muộn rồi.
“Đô Đô dù còn nhỏ mà đã có tấm lòng yêu thương như vậy là chuyện tốt, nhưng chuyện gì cũng phải nói lại với ba mẹ, biết chưa? Trời vừa tối vừa lạnh như vậy khi một mình chạy đi vô cùng nguy hiểm lắm!” Trình Tuyển Vân ngồi xổm xuống cao ngang Đô Đô, nhìn vào ánh mắt của cậu nhóc nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Mắt Đô Đô ầng ậc nước, gật gật đầu.
Hôm nay đứa trẻ này đã chịu không ít cực khổ cũng bị dọa sợ rồi nên chỉ cần dạy dỗ một lát là được. Trình Tuyển Vân không muốn nói về điều đó nữa sau đó chuyển sang an ủi Đô Đô. Ba mẹ cậu bé cũng ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng tiếp lời một câu.
Nghiêm Vấn Phong đỡ eo đi ra, đúng lúc đối diện tầm mắt với Đô Đô.
Ba mẹ Đô Đô lập tức đứng lên muốn cúi đầu trước Nghiêm Vấn Phong nhưng thầy Trình đã nhanh tay cản lại.
“Chúng tôi thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.” Ba Đô Đô từ chỗ cảnh sát biết được chuyện mà Nghiêm Vấn Phong đã làm: Nhiều cảnh sát được bổ sung thêm, có thể điều chỉnh camera nhanh như vậy, chủ yếu là do sự giúp đỡ của hắn. Đến cuối cùng, người tìm được, cứu được Đô Đô ra cũng là chàng trai trẻ tuổi này. “Nếu không nhờ có cậu, Đô Đô có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Mẹ Đô Đô cũng không kìm được nước mắt, Đô Đô nhỏ giọng nói với hắn: “Con cảm ơn chú.”
Trình Tuyển Vân an ủi mẹ của Đô Đô, Nghiêm Vấn Phong lại có chút không quen với trường hợp này. Vì vậy hắn cố gắng thể hiện biểu cảm thân thiện một cách tự nhiên nhất có thể: “Không sao đâu, việc nên làm mà.”
Sau khi tiễn gia đình ba người luôn miệng nói cảm ơn kia rời đi, Trình Tuyển Vân mỉm cười nhìn Nghiêm Vấn Phong, kéo kéo ngón tay của hắn: “Đi không? Về nhà nhé?
Nghiêm Vấn Phong giữ tay anh lại: “Đi chứ, về nhà thôi.”
Khi hai người ngồi xe về đến nhà, trước đó đã có một nhóm người đàn mặc âu phục đứng ở cổng, chờ sẵn trước đầu xe của hai người. Một người trong số họ đứng ở đầu cùng với hộp cơm trưa, chờ hai người xuống xe tất cả mọi người đều cung kính cúi chào Nghiêm Vấn Phong.
Nghiêm Vấn Phong nhận lấy hộp cơm rồi phất tay để cho bọn họ đi. Từ trong túi lấy ra chìa khóa để mở cửa sân.
Trình Tuyển Vân nhìn khung cảnh không ăn nhập gì với nhau này có hơi buồn cười.
Hôm nay lại tiếp tục là đồ ăn của Hàng Châu nhưng Trình Tuyển Vân không cảm thấy ngán. Cả hai người đều mệt mỏi nên vô tình ăn no cành hông.
Rửa mặt xong xuôi tới lúc nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ thì trong lòng Nghiêm Vấn Phong có hơi hưng phấn. Cuối cùng ngày hôm nay hắn cũng đã có một danh phận nếu không làm một chút việc kỷ niệm thì hắn thật sự sẽ ngủ không được mất. Trình Tuyển Vân thấy hắn nằm không yên nên anh tạt thẳng cho hắn một gáo nước lạnh: “Em vừa mới bị tiêm vào mông thì hãy yên tĩnh một chút đi, đừng để đến lúc đó lỗ kim chích lại xì máu ra.”
“...Anh có kiến thức cơ bản không vậy! Làm sao có thể bị xì máu được chứ!
Trình Tuyển Vân cười đau cả bụng, lỗ tai của Nghiêm Vấn Phong đỏ hết lên, chỉ có thể khóa anh ở trong lòng nắn bóp “cho hả giận”.
Anh ôm lấy Nghiêm Vấn Phong, nhẹ nhàng sờ lên cổ của hắn.
Hôm nay trong người Nghiêm Vấn Phong có hơi mệt, vì vậy khi ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người thầy Trình mắt muốn mở cũng không lên được, “Em mau đi ngủ đi.”
“Ừm.”
Hô hấp của Nghiêm Vấn Phong dần dần đều đặn, Trình Tuyển Vân dùng mắt mình cẩn thận diễn tả khuôn mặt của người đàn ông này, trong lòng trở nên mềm mại.
Ngày hôm sau Đô Đô không có đến lớp, mẹ Đô Đô gọi điện thoại cho Trình Tuyển Vân xin nghỉ bởi vì cậu bé bị cảm mạo phát sốt nên đang phải ở trong bệnh viện truyền nước biển.
Đô Đô nhận điện thoại và dùng giọng trẻ con nói chuyện với anh: “Thầy Trình ơi, ba mẹ đồng ý cho con nuôi mèo con rồi ạ.”
Trình Tuyển Vân có hơi bất ngờ một chút, sau đó cười rộ lên: "Thật sao? Vậy thì tốt quá!"
"Đô Đô phải làm một người anh tốt, chăm sóc cho mèo con nha!"
"Vâng!"
Giờ nghỉ trưa, Trương Nhã Nhã và mấy cô giáo trẻ tuổi tới phòng làm việc nói chuyện phiếm với Trình Tuyển Vân, mặt đầy vẻ hóng hớt: "Anh Vân Vân, người nãy là em họ anh sao? Em họ anh đẹp trai ghê vậy!"
"Đúng đó đúng đó, vừa cao vừa đẹp trai, chân lại dài, còn có bản lĩnh nữa, với lại em thấy quần áo anh ấy mặc cũng không rẻ, công ty bảo an kiếm chác tốt lắm sao?"
"Anh Vân Vân, em họ anh có đồng nghiệp nào đến tuổi rồi mà chưa có bồ không? Giới thiệu chút đi!"
"Em họ anh trông cũng không lớn nữa! Mới tốt nghiệp sao?"
Trương Nhã Nhã biết sơ sơ chuyện của Trình Tuyển Vân và Nghiêm Vấn Phong, nhưng người ta chưa gật đầu, cô cũng không dám nói linh tinh, mấy cô nhóc nói tới nói lui cũng không tiện hỏi thẳng. Tất nhiên Trình Tuyển Vân nhận ra bọn họ đang cảm thấy tò mò, hơi buồn cười mà không biết phải làm sao, liếc nhìn điện thoại di động để trên bàn, là ảnh anh chụp lén hồi sáng, Nghiêm Vấn Phong đứng trong sân, nhìn đàn chim sẻ trên tường nhà trẻ.
"Em ấy tốt nghiệp mấy năm rồi." Trình Tuyển Vân cười: "Thật xin lỗi, trước kia lừa mọi người, nói em ấy là em họ của tôi, thực ra là không phải. Em ấy, là bạn trai tôi."
"Oa..." Mấy cô nhóc hưng phấn kêu lên, " y da, anh Vân Vân xảo quyệt quá nha!"
"Lừa bọn em đến tận bây giờ!"
"Tớ nói rồi, làm gì có em họ nào ngày nào cũng tới đón đưa đi làm, ánh mắt nhìn anh Vân Vân cũng không giống!"
Hôn nhân đồng giới đã được chấp thuận rất nhiều năm, xã hội bây giờ cũng không còn tồn tại cảnh kỳ thị đồng tính. Trình Tuyển Vân đỏ mặt bị một đám thiếu nữ giỏi ăn nói chọc cho không nói nên lời. Buổi tối lúc tan học, Nghiêm Vấn Phong tới đúng giờ, Nghiêm Vấn Phong cười nói với Trình Tuyển Vân: " y da thầy Trình! Em họ anh tới đón anh về nhà kìa!"
Lần đầu tiên Nghiêm Vấn Phong biết mình là "em họ" của Trình Tuyển Vân, bĩu môi một cái, nhưng cũng không nói gì, không ngờ Trình Tuyển Vân lại cười nhẹ, nói: "Bạn trai tới rồi."
"Oa... Hóa ra là, bạn trai nha." Trương Nhã Nhã trêu chọc.
Mấy bạn nhỏ trong lớp Mây nhỏ cũng quen Nghiêm Vấn Phong, một bé gái táo bạo nói: "Hóa ra anh trai lớn là bạn trai của thầy Trình!"
"Là bạn trai của thầy Trình!"
"Bạn trai thầy Trình!"
Một đám trẻ bắt đầu nổ tung, đọc đi đọc lại, Trình Tuyển Vân nhức đầu duy trì trật tự, tai nóng bừng.
Đại ca Nghiêm ngầu lòi lần đầu tiên đỏ mặt trước nhiều người như vậy.
"Khụ khụ," Nghiêm Vấn Phong hơi khom người, nói với mấy bạn nhỏ: "Không phải anh trai, là chú." Không thể để tự nhiên kém bối phận Trình Tuyển Vân như vậy được.
Không biết bọn trẻ nghe vào bao nhiêu, nhưng bây giờ, tất cả học sinh của nhà trẻ Hoa Hướng Dương và phần lớn phụ huynh đều biết, hóa ra chàng trai trẻ tuổi ngày nào cũng tới trước cửa nhà trẻ không tới đón cháu trai cháu gái hay em trai em gái, mà là tới đón bạn trai, bạn trai cậu ta chính là người dịu dàng nhất, có trách nhiệm nhất của lớp Mây Nhỏ, thầy Trình!
Bà nội của một học sinh than thở với người bạn đi đón cháu cùng: "Tôi bảo này, hơn nửa năm nay tôi muốn giới thiệu cháu gái tôi cho thầy Trình, thầy Trình không chịu, hóa ra là có người yêu đẹp trai như vậy! y da, thật là, may mà tôi không giới thiệu nữa, nếu không bây giờ càng mất mặt hơn!"
Tối hôm đó, Nghiêm Vấn Phong vui vẻ nhìn chằm chằm Trình Tuyển Vân, như nhìn bao nhiêu cũng không đủ, trên xe nhìn, ăn cơm nhìn, thậm chí lúc rửa bát cũng muốn thầy Trình đứng cạnh cho hắn nhìn chằm chằm.
"Rửa chén của em đi." Trình Tuyển Vân trừng hắn một cái, ngồi cạnh bàn ăn chuẩn bị đồ dùng dạy học ngày mai.
Nghiêm Vấn Phong nhanh chóng rửa bát, lau sạch tay, ngồi xuống, ôm eo Trình Tuyển Vân từ phía sau, nhìn Trình Tuyển Vân dùng đất nặn tạo thành những con động vật nhỏ: "Tắm không? Thầy Trình?"
Tín hiệu giao phối đã truyền đi.
Thầy Trình chăm chú vào công việc trên tay: "Không tắm."
Truyền lại.
"Anh muốn nặn cái gì? Em giúp anh nặn, anh đi tắm." Nhìn dáng vẻ chậm chạp cẩn thận của Trình Tuyển Vân, một tiếng chắc chắn không xong, Nghiêm Vấn Phong đợi thế nào được, bàn tay đặt ở eo anh xoa nhẹ, lộ rõ vẻ mập mờ.
Trình Tuyển Vân bị hắn chọc cho không chịu nổi, "Em không biết nặn. Với lại, tối hôm qua em làm rồi mà? Sao em không biết thế nào là đủ vậy?"
"Thời gian lên giường với vợ cũng có lúc đủ sao?" Nghiêm Vấn Phong thấy thái độ thầy Trình có vẻ đã thả lỏng hơn, bắt đầu chẳng kiêng nể gì mà giở trò lưu manh, vươn lưỡi liếʍ lỗ tai nhạy cảm của Trình Tuyển Vân, một tay luồn vào trong áo, phủ lên đầṳ ѵú đã hơi dựng lên, một tay khác đặt ở trên bắp đùi, dùng sức xoa bóp. Giọng nói khàn khàn gợi cảm của người đàn ông phả vào bên tai Trình Tuyển Vân: "Tối nay em muốn chơi vợ đặc biệt một chút."
Cơ thể Trình Tuyển Vân được an ủi trở nên nhạy cảm, làm sao mà chịu được cái kiểu trêu chọc này. m hộ ở phía dưới ướŧ áŧ, toàn thân cũng mềm nhũn đi.
Anh biết vị tổ tông tinh lực dồi dào này thích quấn lấy mình, bị để mắt tới là không có cách nào từ chối, thầy Trình cũng bị hắn làm cho cảm thấy ngứa ngáy, không thể làm gì khác ngoài đồng ý, ngập ngừng nói: "Ưm, em thật là, đáng ghét."
"Em đừng làm quá, ngày mai anh còn phải đi làm..."
Ngày mai là buổi cuối cùng của kỳ học này ở nhà trẻ, một tuần sau đó là kỳ nghỉ xuân.
Nghiêm Vấn Phong nhớ đến kì nghỉ đó là lại hưng phấn, động tác sờ chân càng quá đáng, cách lớp quần âu ấn vào giữa hai chân, khiến cho Trình Tuyển Vân cúi đầu "hưm" một tiếng
Hắn ôm lấy thầy Trình đã mềm nhũn lên giường: "Vợ sẽ thích thôi."