Trình Tuyển Vân chạy vọt vào trường mẫu giáo Hoa Hướng Dương, bởi vì không được phép chạy trong trường nên anh cố gắng đi bộ nhanh nhất có thể để đến phòng giáo viên, vừa đi vừa phải cẩn thận để tránh va vào mấy hạt đậu nhỏ cao tới đùi của mình.
Đến khi chống được tay trên bàn làm việc, Trình Tuyển Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà gặp chuyện sợ hãi nhưng lại không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, tuy rằng không đón được các bạn nhỏ nhưng tốt xấu gì anh cũng đi làm đúng giờ.
Trình Tuyển Vân cởϊ áσ khoác ngoài, mặc đồng phục làm việc tử tế - một cái tạp dề màu hồng có thêu hình con thỏ trắng ở trước ngực, anh đang buộc tạp dề thì người đồng nghiệp Trương Nhã Nhã bước vào, cô nhìn thấy anh liền thở phào một hơi, cười nói: “Hôm nay thầy Trình đến muộn, “sếp Đô” đã tìm thầy khắp nơi đó.”
Một số giáo viên đã đặt biệt danh cho Đinh Đô Đô của lớp Mây Nhỏ là “sếp Đô” bởi vì bé rất thích quấn lấy Trình Tuyển Vân.
Trình Tuyển Vân bất đắc dĩ cười cười, giọng nhẹ nhàng bảo: “Hôm nay tôi dậy muộn.”
Anh và Trương Nhã Nhã cùng đến lớp, các bạn ngỏ đều ngồi ngon trên băng ghế uống sữa, lớp Mặt Trăng Nhỏ do Trương Nhã Nhã quản lý nằm sát phòng học của anh. Phòng học của hai lớp đều cách văn phòng không quá mười mét, đôi khi rời đi vài phút cũng không sao.
Đô Đô uống sữa xong rồi dọn chiếc ghế ngồi ở cửa phòng học, Bé thấy thầy Trình đi tới cũng không gọi to, nhỏ giọng nói: “Con chào thầy Trình, con chào cô Trương ạ.” Sau đó lại bắt đầu làm con sâu nhỏ của thầy Trình.
Các bạn nhỏ thấy Trình Tuyển Vân đi tới liền kéo dài giọng đồng thanh: “Chúng con chào thầy Trình ạ!”
Trình Tuyển Vân không giấu được ý cười trên khuôn mặt của mình.
Thời khóa biểu học buổi sáng rất đơn giản, sau khi uống sữa xong sẽ dẫn các bạn nhỏ đi rửa cốc để rèn luyện thói quen sinh hoạt. Sau đó sẽ là toàn bộ hơn một trăm em nhỏ của trường mẫu giáo cùng nhau tập thể dục. Hôm nay vừa vặn đến phiên thầy Trình và cô Trương của hai lớp nhỏ hướng dẫn toàn trường tập thể dục, bài hát thiếu nhi vang lên, trí nhớ ăn sâu vào cơ bắp của Trần Tuyển Vân nhanh chóng được đánh thức. Mặc dù bắp chân còn ân ẩn đau do đạp xe vào tối hôm qua nhưng mỗi động tác đều vô chuẩn, nụ cười ấm áp trên mặt không hề bị tắt đi chút nào.
Tập thể dục xong dẫn các bạn nhỏ đứng thành hình tròn, cầm dụng cụ dạy học là đèn giao thông để chơi trò “ô tô”, lúc Trình Tuyển vân giơ đèn xanh tụi nhỏ sẽ đi vòng tròn xung quanh anh, lúc giơ đèn đỏ thì “phanh xe” dừng lại. Lũ trẻ cười nói ồn ào, hô vang khẩu hiệu: “Đèn xanh đi, đèn đỏ dừng!” Dù chỉ là trò chơi đơn giản nhưng mặt đứa nhóc nào cũng đỏ bừng.
Đến trưa, bọn trẻ ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn. Trình Tuyển Vân nói phần thưởng cho bạn nhỏ ăn xong đầu tiên là sẽ được nhận một tấm thẻ động vật nhỏ, những hạt đậu nhỏ không nói lời nào vùi đầu vào ăn lia lịa, cuối cùng Vương Đô thắng được tấm thẻ “Nhà vô địch nhỏ về ăn uống.”
Sắp xếp cho các bạn nhỏ ngủ tại phòng học, mỗi hạt đậu đều nằm trên giường nhỏ của mình, anh cẩn thận đắp chăn cho từng em, chờ các bạn nhỏ ngủ thϊếp đi, Trình Tuyển Vân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi vài tiếng. Anh vừa ngồi xuống tại văn phòng, định thấy điện thoại từ ngăn kéo ra, sâu nhỏ của anh là sếp Đô tới gõ cửa.
“Vào đi.” Trình Tuyển Vân bất đắc dĩ sờ đầu Đô Đô: “Tại sao Đô Đô lại không đi ngủ trưa vậy?”
“Thầy ơi, lần trước con đã lấy tấm thẻ vịt con rồi, con muốn đổi nó ạ.” Đô Đô cầm tấm thẻ mình vừa nhận được, Trình Tuyển Vân nhìn thấy đó là bức tranh màu nước mà anh vẽ lúc trước- một con vịt vàng đang nghịch nước.
“Được rồi, vậy Đô Đô muốn đổi thành thẻ gì nào? Cừu con có được không?” Trình Tuyển Vân lấy từ trong túi tạp dề ra một xấp thẻ thật dày đặt ở trên bàn. Anh ôm Đô Đô ngồi lên đùi mình, hai người một lớn một bé ghé đầu vào trước bàn để chọn thẻ, mắt anh lay động khi anh liếc mắt nhìn thấy mấy con chó lớn vừa mới vẽ kia.
Không biết tên kia đang làm gì nhỉ?
Nghe hắn nói, hình như công việc của hắn rất bận rộn.
Đô Đô nhìn trái nhìn phải không chọn được tấm thẻ vừa ý, quay đầu sanh hỏi Trình Tuyển Vân: “Thầy Trình ơi, con muốn gấu trúc được không ạ.” Thầy Trình đang lơ đãng thì nghe tiếng Đô Đô gọi liền giật mình một lát mới trả lời: “À, thầy không có vẽ thẻ gấu trúc, Đô Đô chọn cái khác có được không? Lần sau thầy sẽ vẽ nó, nếu Đô Đô có biểu hiện tốt thì thầy sẽ thưởng nó cho Đô Đô nhé.”
Đô Đô có chút mất hứng mà bĩu môi khiến cho Trình Tuyển Vân bật cười, anh biết ba mẹ của Đô Đô luôn luôn bận rộn, bình thường đứa nhỏ đều được một mình bà ngoại chăm sóc nhưng mà sức khỏe của bà lại không tốt rất khó chăm sóc cho đứa nhỏ một cách chu đáo được. Cho nên, đối với đứa bé hướng nội như Đô Đô anh đều hết sức kiên nhẫn: “Vậy để thầy giúp Đô Đô chọn nhé, chọn chó to này có được không? Em xem chó to này lăn lộn trên bãi cỏ kìa.”
Trình Tuyển Vân cầm tấm thẻ hình chó to mà lúc nãy anh nhìn đến ngẩn người lên, đáng tiếp sếp Đô liếc mắt qua nhưng không có hào hứng: “Không được, con không thích chó to.”
Trình Tuyển Vân rao bán thất bại, có hơi ngạc nhiên: “Vì sao con lại không thích chó to thế.”
“Con chó nhìn cứ ngố ngố sao ấy.” Đô Đô đang cầm thẻ miệng thì lẩm bẩm chọc cho Trình Tuyển Vân bật cười thành tiếng.
Ừm, xem ra kĩ thuật vẽ của anh vô cùng sinh động, con chó này quả thật trông rất ngố.
Cuối cùng, Đô Đô chọn một tấm thẻ thỏ con, bé cầm tấm thẻ khoa tay múa chân với hình con thỏ trên tạp dề trước ngực của Trình Tuyển Vân: “Cái này nhìn giống như thỏ con trên tạp dề của thầy vậy á.”
Trình Tuyển Vân nắm tay Đô Đô dỗ bé về phòng học ngủ tiếp, trước khi vào lớp Đô Đô đột nhiên dừng lại ngẩng đầu hỏi anh: “Thầy ơi, mèo con có thể ở nhà trẻ được không ạ? Hôm qua con nhìn thấy nó ở vườn hoa nhỏ bên cạnh cầu trượt.”
Trình Tuyển Vân vừa nhớ ra chuyện của mèo con, trước đó anh đã hỏi hiệu trưởng về việc giữ lại mèo con trong nhà trẻ nhưng hiệu trưởng cảm thấy giữ mèo con ở trong trường không ổn lắm. Vì thế anh đã khéo léo từ chối Đô Đô và an ủi đứa nhỏ một hồi lâu, cũng may mèo con kia cũng không quay lại vườn hoa của nhà trẻ nữa. Sau đó anh nói với Đô Đô rằng, mèo con đã tìm thấy mèo mẹ nên hai mẹ con nhà mèo sẽ sống cùng với nhau, nhờ vậy tâm trạng của Đô Đô đã tốt lên không ít.
Nhưng mà không ngờ mèo con lại xuất hiện.
Trình Tuyển Vân cảm thấy khó xử, anh vỗ nhẹ lên đầu Đô Đô bảo đứa nhỏ đi ngủ, sau khi ngủ trưa dậy sẽ nói về chuyện của mèo con.
Khi trở lại văn phòng, anh vừa định cầm điện thoại lên xem có ai nhắn tin cho mình không thì có người đẩy cửa văn phòng bước vào, anh ngẩng đầu lên thì thấy người đó là Trương Nhã Nhã. “Anh Vân Vân.” Trương Nhã Nhã kém anh năm sáu tuổi, mới là giáo viên năm đầu tiên, tính tình hoạt bát thân thiện, thân mật gọi anh là anh Vân Vân. Cô đi đến trước mặt anh hỏi nhỏ: “Bộ anh gây sự gì với ai hả?”
“...Gì cơ?”
Tin này không phải bị truyền đi quá nhanh rồi ư? Không lẽ tối qua lúc anh và Nghiêm Vân Phong nói chuyện ở trên trường còn cô nằm ở gầm giường nghe lén?”
“U là trời, buổi sáng em cùng Lý Tiểu Lâm bên lớp Quả Táo Nhỏ ở cổng đón mấy bạn nhỏ, đứng ở trên lầu nhìn thấy anh bước xuống từ một chiếc Mercedes màu đen, còn có thêm vài người áo đen nữa! Cảm giác bọn họ không phải loại người tốt lành gì, còn có người đàn ông cao lớn kéo cánh tay của anh nữa. Thầy Trình nếu có khó khăn gì anh nhất định phải nói với tụi em nhé! Nếu không được thì chúng ta báo cảnh sát.”
Anh càng nghe càng cảm thấy hơi lố, Trình Tuyển Vân cười khổ cắt ngang: “Đây là cái này, cái kia, đây là ---- em họ của tôi. Cậu ấy làm việc ở một công ty vệ sĩ, chỗ đó yêu cầu phải mặc quần áo đen nên nhìn trông có vẻ nghiêm túc. Mấy người kia chính là đồng nghiệp của nó, chẳng phải buổi sáng nay tôi sắp đi muộn sao, vậy nên tôi mới đi nhờ xe của cậu ấy.
Trương Nhã Nhã nghe vậy như rơi vào trong sương mù mờ mịt, biết mình đã hiểu lầm người ta. Cũng may, cô có một trái tim rộng lượng, cười hì hì nói: “Thì ra là như vậy, thật may quá chỉ là hiểu lầm thôi.”
Chờ các bạn nhỏ ngủ trưa tỉnh dậy, thời gian ăn xế cũng đến. Các bạn nhỏ ăn bánh ngọt nhỏ cùng những lát táo, Trình Tuyển Vân cho bọn trẻ xem phim hoạt hình, Đô Đô vừa nhai táo vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt vào heo con được tạo hình thành máy sấy tóc màu hồng trên màn hình, cứ như vậy chuyện mèo con đã bị Trình Tuyển Vân đánh lạc hướng cho qua.
Phim hoạt hình không thể xem quá lâu nên Trình Tuyển Vân tắt TV đi, các bạn nhỏ than thở còn có bạn nhỏ nằm im bất động “giả chết” trên mặt đất, tạo ra một trận cười khanh khách.
Trình Tuyển Vân lo lắng mèo con vẫn còn ở trong vườn hoa nhỏ khi Đô Đô nhìn thấy sẽ lại nhớ tới. Bây giờ là mùa đông, bên ngoài trời còn lạnh nên không thể để bọn trẻ ra ngoài chạy lung tung được, Trình Tuyển Vân giơ tay lên đem hoạt động trượt cầu tuột ở bên ngoài đổi thành kể chuyện cổ tích.
“Ngày xửa ngày xưa, có ba chú heo con…”
Mấy đứa nhỏ nghe chuyện cổ tích luôn hỏi một số câu hỏi kì quái, bởi vậy anh kể chuyện rất chậm. Chờ tới khi Trình Tuyển vân kể xong chuyện ba chú heo con thì đã đến thời gian tan học.
Trình Tuyển Vân yêu cầu bọn trẻ nắm tay nhau đi thành từng đôi, anh nắm tay Đô Đô thành một đôi, xách cặp chậm rãi đi đến cổng trường. Lớp nhỏ được tan học trước, anh và Trương Nhã Nhã đi ra tiễn các bạn nhỏ, đứng ở cổng chờ phụ huynh đến đón cục cưng của mình về nha.
Anh vừa chiến xong công việc ở cổng trường, nụ cười ấm áp thân thiện của anh thiếu chút nữa tan tành trong gió lạnh.
Trường mầm non Hoa Hướng Dương nằm hướng về phía con đường hẹp có hai làn xe, bên kia đường là chiếc xe Mercedes màu đen đã gây ra một buổi trò chuyện nhỏ vào ban sáng. Nghiêm Vấn Phong dựa vào mui xe hút thuốc, tình cờ chạm mắt với anh.
Nếu như đây là chiếc xe thể thao thì dáng vẻ này trông rất phong lưu và đẹp trai.
Đổi lại thành chiếc xe thương mại đầu xe bằng phẳng lại khiến cái tư thế này hơn một nửa mang dáng vẻ của người kiêu căng.
Tuy nhiên, bản thân Nghiêm Vấn Phong là có điều kiện xuất sắc, ngũ quan đẹp trai, chân dài, cả người mặc đồ tây màu đen, tóc vuốt ngược ra sau, trông có vẻ trưởng thành, nhẹ nhàng, thoải mái nhưng cũng có nét lưu manh.
Cho đến bây giờ bình thường khi ở nhà Nghiêm Vấn Phong mặc kệ dáng vẻ của mình, anh thấy nhiều khoảnh khắc lôi thôi của hắn. Tắm xong thì ở trần, không lau khô cánh tay và tóc, tại thời điểm đó Nghiêm Vấn Phong vẫn đẹp trai đến mức làm cho anh đứng không vững. Đột nhiên thấy Nghiêm Vấn Phong sửa soạn đẹp đẽ như bao người như vậy làm anh cảm thấy rất ngạc nhiên. Nhà anh không có keo xịt tóc, có lẽ người này đi làm mới vuốt keo, hắn thật sự muốn quyến rũ người khác đây mà.
Nghiêm Vấn Phong dụi mắt, đôi chân dài chỉ cần vài bước đã băng qua đường, đi tới trước mặt Trình Tuyển Vân. Hắn nhìn qua anh đang mặc tạp dề màu hồng, trong nháy mắt có cảm giác mình sắp xuất tinh.
Hắn đang định nắm tay Trình Tuyển Vân thì thầy Trình mặc tạp dề màu hồng la lớn: “Xì tốp.”
Nghiêm Vấn Phong lập tức dừng lại, đứng cách xa anh hai mét.
Trình Tuyển Vân đã cảm nhận được ánh mắt thăm dò nghiên cứu của ít vị phụ huynh, cố giả vờ mình đang bình tĩnh phất tay với hắn: “Em qua bên kia chờ anh trước, anh còn chưa tan làm đâu.”
Thì ra tan học và tan làm không có giống nhau.
Nghiêm Vấn Phong cụt hứng nhưng không còn cách nào khác. Lúc hắn xoay người quay trở lại chiếc xe, Trình Tuyển Vân nhìn bóng lưng hắn, đuôi chó bự rũ xuống.
Trình Tuyển Vân mím môi, không nhịn được cười.
Các bạn nhỏ không ngừng chào tạm biệt thầy cô, Trình Tuyển Vân cười với từng em một. Chỉ có Đô Đô nắm tay anh không nói, đôi mắt ngơ ngác không biết nhìn vào đâu.
Nghiêm Vấn Phong cứ như vậy ngồi trên xe, nhìn xuyên qua kính xe thấy thầy Trình nhà mình đứng ở cổng cùng một đứa nhỏ đang chờ phụ huynh tới đón. Anh đứng đó nắm tay đứa bé mập mạp suốt hai mươi phút.
Hắn nhìn chằm chằm cảnh một lớn một nhỏ đứng nắm tay nhau như vậy trông rất chướng mắt.
Dù đứa nhỏ kia nhìn mập mạp nhưng có vẻ vẫn chưa cai sữa hoàn toàn.
Nhưng dù sao vẫn là một thằng nhóc mập.
Đại ca Nghiêm híp mắt lại.
Nếu có cơ hội, hắn sẽ lật bình sữa của thằng nhóc con này lên