Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Giúp Đại Ca Hắc Bang, Tui Lại Bị "Ăn" Sạch Sẽ

Chương 1: Biết Điều Đấy!

Chương Tiếp »
Vì cấu trúc sinh lý đặc biệt, Trình Tuyển Vân vừa mới sinh ra không bao lâu đã bị cha mẹ vứt bỏ ở một thùng rác ngoài bệnh viện.

Đó là một đêm khuya cuối mùa thu, lúc bà cụ nhặt ve chai nhặt được bé con nho nhỏ thì bé đã cực kỳ yếu, thiếu chút nữa đã không sống được.

Có lẽ là vừa sinh ra đã gặp phải một nạn, sau đêm hôm đó nhóc Tiểu Vân cũng không bị bệnh nữa. Bà cụ ban ngày đi phụ bếp, buổi tối thì đi ra ngoài nhặt đồng nát, thêm một bé Tiểu Vân nên khó tránh khỏi cuộc sống có chút khó khăn, nhưng tốt xấu cũng là một sinh mạng nhỏ, bà cụ cả đời cơ khổ không nơi nương tựa không đành lòng, cho dù là ăn màn thầu uống nước ấm thì cũng xem như là ăn uống no đủ, cứ như vậy mà gian nan nuôi nâng nhóc Tiểu Vân trưởng thành. Trình Tuyển Vân bị suy dinh dưỡng, đôi má gầy gò, nhưng vẫn thích cười, một đôi mắt ngập nước khiến cho người ta thương xót, hàng xóm không ai không thương anh. Tuy rằng điều kiện của mọi người đều không tốt, nhưng vẫn luôn quan tâm đến bà cụ và Tiểu Vân.

Trên lầu có một giáo viên nghèo, tuy rằng nghèo nhưng rất thích khoe chữ, khi thấy bà cụ chuẩn bị làm khai sinh cho anh thì nói: “Cùng họ Trình với bác, hay gọi là Tuyển Vân đi.”

Anh giống như một đám mây, vừa sinh ra cơ khổ, phiêu bạc không nơi nương tựa, áng mây dễ tan, xin được bình an lâu dài, cho nên gọi là “Tuyển Vân”.

Bà cụ nghe không hiểu, chỉ cười nói được.

Tuổi thơ của Trình Tuyển Vân rất hạnh phúc, tuy rằng không có cha mẹ, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, ăn mặc cũng đơn giản nên không tránh được bị mấy thằng nhóc nghịch ngợm trong lớp bắt nạt, nhưng từ nhỏ Trình Tuyển Vân đã rất hiểu chuyện, cũng cảm thấy đủ, tuy rằng từ nhỏ bà đã gạt anh, không nói với anh là nhặt được anh, Trình Tuyển Vân cũng mơ hồ biết được vì cha mẹ ruột không chấp nhận cơ thể đặc biệt của anh nên đã bỏ rơi anh, nhưng bà đã cứu anh, còn nuôi anh lớn, anh rất biết ơn bà.

Bà không nói cho ai biết chuyện của Trình Tuyển Vân, còn dặn đi dặn lại Trình Tuyển Vân, nhất thiết đừng nói với ai hết: “Nếu cháu không muốn bị bắt nạt thì đừng nói cho ai biết điểm yếu của cháu.”

Bà còn nói, sau này cho dù cả đời không lập gia đình thì nhận nuôi một đứa trẻ cũng được, Trình Tuyển Vân cười đồng ý, nói muốn ở bên cạnh chăm sóc bà cả đời.

Nhưng mà trời không chiều lòng người, khi Trình Tuyển Vân học cấp hai, bà đã qua đời vì tai nạn giao thông.

Người say rượu lái xe bị bắt giam, anh nhận được một khoản bồi thường, nhưng cả thế giới của Trình Tuyển Vân đều sụp đổ, người bà cùng sống nương tựa lẫn nhau với anh đã qua đời, anh lại thành lẻ loi một mình.

Trình Tuyển Vân chôn cất bà xong, tinh thần sa sút một khoảng thời gian, dưới sự cổ vũ của các hàng xóm và thầy, anh quay lại trường học một lần nữa.

Bởi vì bà từng nói, hy vọng Trình Tuyển Vân sẽ bình an mà lớn lên, sống cho thật tốt, làm một người có ích cho xã hội.

Anh không thể phụ sự mong đợi của bà.

Trình Tuyển Vân không dám miệng ăn núi cũng lở, anh vừa đi học vừa đi làm thêm. Tuy rằng anh cũng không phải kiểu có tư chất thông minh, nhưng cố gắng học hành trong những năm cấp 3, cuối cùng cũng thi đậu được vào một trường đại học sư phạm. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh trở thành một giáo viên mẫu giáo.

Các nam giáo viên mẫu giáo rất khan hiếm tài nguyên, đồng nghiệp trong trường mầm non đều đối xử rất tốt với anh, các bạn nhỏ cũng rất thích vị ‘thầy Trình’ xinh đẹp cười rộ lên có má lúm đồng tiền này.

Công việc ở trường mẫu giáo rất vất vả, trường mẫu giáo Trình Tuyển Vân đang làm việc lại là trường mẫu giáo công lập phúc lợi, thường thì một giáo viên phải chăm sóc hơn 20 bạn nhỏ, mức lương đãi ngộ trung bình, cơ sở vật chất của trường mẫu giáo thì tốt, nhưng về mặt tài chính lại không tốt lắm, luôn phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể được một lô sách truyện cổ tích mới.

Trường mẫu giáo Hoa Mặt Trời nằm ở rìa thành phố, bên cạnh một số khu dân cư cũ, học sinh trong trường đa số là con em nhà dân ở gần, điều kiện gia đình đều rất bình thường.

Công việc thoạt nhìn không có hy vọng vừa khiến người mệt mỏi lại không chấm mυ"ŧ được gì, trong 6 năm chỉ có Trình Tuyển Vân vẫn luôn ở trường mẫu giáo Hoa Mặt Trời, các đồng nghiệp của anh đều đã đến trung tâm thành phố để tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn.

Hiệu trưởng trường mầm non rất xem trọng Trình Tuyển Vân, bảo anh cứ cố gắng làm, chờ mấy năm sau bà về hưu sẽ để Trình Tuyển Vân làm hiệu trưởng của trưởng mầm non này.

Trình Tuyển Vân cười cười, lại bị mấy nhóc cuốn lấy.

Trưởng mầm non Hoa Mặt Trời cách căn nhà cũ bà để lại cho anh quá xa, khi còn học đại học Trình Tuyển Vân có thuê một căn hộ trong khu cư xá cũ gần trưởng mầm non, đó là một tòa nhà kiểu cũ, còn có một cái sân nhỏ bên cạnh con hẻm, cũng có cánh cửa hướng về phía hẻm.

Trình Tuyển Vân rất thích căn hộ này, thuê mấy năm liền mua nó bằng tiền tiết kiệm và khoản vay.

Tuy rằng cũ một chút, nhưng dưới sự trang trí cẩn thận của Trình Tuyển Vân thì vô cùng ấm áp sạch sẽ, còn trồng không ít hoa cỏ trong sân.

Xuân đi thu tới, ngày 26 tháng 11 năm nay, một mình Trình Tuyển Vân đón sinh nhật tuổi 29 tuổi của mình. Ngày sinh nhật này là ngày bà nhặt được anh, khi bà còn sống, mỗi lần đến sinh nhật thì đều sẽ nấu cho anh một bát mỳ, sau khi bà qua đời, anh liền tự nấu mì cho mình.

Hôm nay Trình Tuyển Vân dậy sớm để chuẩn bị, sau khi ăn xong bát mỳ trường thọ tự nấu xong thì ra sân tưới hoa cỏ, đúng lúc cũng đến thời gian đi làm.

Một ngày nữa trôi qua trong cảnh gà bay chó sủa của các bạn nhỏ.

Khi Hoa Mặt Trời chiều ngã về tây, Trình Tuyển Vân mệt bở hơi tay ôm chào tạm biệt với mấy bạn nhỏ, phụ huynh đều cười ha hả nói “Thầy Trình vất vả rồi” rồi đón bé về nhà.

Có một phụ huynh gọi điện thoại tới, nói hôm nay tạm thời có việc sẽ đến đón bé muộn một chút, làm phiền thầy Trình trông con giúp. Trình Tuyển Vân vui vẻ đồng ý, ngồi vẽ tranh cùng với bạn nhỏ, vẫn luôn đợi cho đến tầm 7 giờ rưỡi 8 giờ thì phụ huynh này mới thong dong đến, vẻ mặt áy náy mà cảm ơn Trình Tuyển Vân, muốn mời Trình Tuyển Vân ăn một bữa cơm.

Trình Tuyển Vân cười từ chối, thúc giục phụ huynh nhanh chóng đưa con về nhà ăn cơm đi, đừng để bé bị đói.

Sau khi tiễn bé cuối cùng rời đi, Trình Tuyển Vân làm vệ sinh khử trùng lớp học, sau đó chào hỏi bác bảo vệ, tan tầm về nhà.

Trời đã hoàn toàn tối đen, khu phố cổ phần lớn đều là người già cư trú, ngoại trừ quảng trường cư xá thì những nơi khác đều ít người. Trình Tuyển Vân nhìn thời gian, đã 8 giờ 20 rồi.

Hôm nay là hắn sinh nhật, cứ lười thôi!

Nghĩ rồi Trình Tuyển Vân bước vào một cửa hàng gọi một nồi lẩu bò, ăn đến cả người ấm áp, lại gọi một ly trà sữa mà bình thường tiếc tiền không nỡ uống. Uống được vị trà sữa ngọt ngào, bao mệt mỏi trong ngày đều tan biến hết.

Ăn uống no đủ, Trình Tuyển Vân tâm trạng vui vẻ ngâm nga đi về nhà, khi vừa đến cửa sân thì đột nhiên có hơi hoảng hốt.

Là ảo giác của anh sao? Sao cứ luôn cảm thấy hôm nay đèn đường trong ngõ rất tối, có vẻ có hơi u ám.

Trình Tuyển Vân cảm thấy có lẽ do mình mệt quá, cũng không nghĩ nhiều nữa, tay nắm lấy tay cầm của cửa chống trộm muốn đẩy cửa đi vào.

Khi nắm lại phát hiện không đúng, khoá cửa hỏng rồi.

Không phải có trộm đó chứ?

Trình Tuyển Vân khẽ cắn môi, anh đẩy cửa ra. Trong sân tối đen như mực, trong nhà không mở đèn đên không nhìn thấy được gì cả. Anh theo bản năng bước vài bước vào sân, mở đèn pin di động.

Khi mới vừa mở thì phát hiện phát hiện một người nằm ngửa trên mặt đất, nếu tiến thêm một bước sẽ giẫm lên chân người đó..

Bên cạnh đầu của người nọ còn có một vũng máu.

Trình Tuyển Vân thét “Á” một tiếng chói tai, cảm thấy máu cả người đều chảy ngược.

Phản ứng đầu tiên của anh chính là có người nhảy lầu, nhưng lại hình như không đúng lắm, tòa nhà của anh có bốn tầng, anh đều quen biết cả ba gia đình sống trên lầu, hai hộ là hai cụ già, còn có một đôi vợ chồng trẻ, nhưng vóc dáng người chồng thấp bé còn béo, người đàn ông nằm trên mặt đất người này trông thế nào nói cũng phải đến 1m8 mươi mấy.

Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ là người nơi khác tìm đến toà nhà này nhảy lầu à?

Trình Tuyển Vân lấy hết can đảm cúi người nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông. Ngũ quan lập thể*, vô cùng anh tuấn, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, trên mặt của hắn có rất nhiều vết xước, bộ âu phục trên người nhăn nhúm, giống như vừa mới chạy thoát ra ngoài.

*五官立体 (Ngũ quan lập thể): là kiểu khuôn mặt với mũi cao thẳng, mắt to, đường nét khuôn mặt sắc nét như người phương Tây.

Không phải là tội phạm trốn trại đấy chứ?

Trong lòng Trình Tuyển Vân có vô số suy đoán, anh quyết định vẫn là báo cảnh sát trước rồi nói, anh lại nhìn vết máu trên một bên đầu của người đàn ông, nghĩ thầm có lẽ nào đã chết rồi? Nên gọi 120 hay là 110 đây?

Anh cẩn thận đặt tay lên mũi người đàn ông, muốn thử hơi thở một chút.

Đột nhiên người đàn ông mở mắt ta, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Trình Tuyển Vân dưới ánh sáng trắng chói lóa của đèn pin, hắn ngồi bật dậy trong phút chốc, đồng thời một bàn tay như sắt nắm chặt lấy tay đang đưa ra thăm dò hơi thở của Trình Tuyển Vân, một tay khác bóp cổ của Trình Tuyển Vân.

“Vứt điện thoại đi.”

Giọng của người đàn ông khàn khàn trầm thấp, có loại uy nghiêm không cho kháng cự.

Trình Tuyển Vân chưa từng gặp tình thế như thế này, anh bị dọa đến lông tơ đều dựng đứng, tay run đến mức không cầm được thứ gì, di động “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.

“Xem như cậu biết điều,” Người đàn ông cười nhạo một tiếng, “Đừng lên tiếng, cũng đừng mơ kêu cứu, trước khi cậu hô lên thì tôi đã bóp gãy cổ của cậu rồi.”
Chương Tiếp »