Căn phòng Giang gia chủ bị hại cũng không có gì khác biệt, trên sàn gỗ cứng là những vết máu đã khô màu đỏ thẫm, ứng đối với màu máu ở khóe miệng của xác ch.ết, chắc hẳn là phun ra khi Giang gia chủ bị hại. Nếu nói Giang gia chủ bị gãy hai cái xương sườn, nhất định là trước khi ch.ết có xảy ra đánh nhau, vậy tại sao lại không có động tĩnh gì. Giang tiểu thư nói, phòng của Giang gia chủ thắp đèn từ khi trời còn sáng đến khi trời chuyển sắc tối…
Ta đưa mắt nhìn chân đèn, thấy chân đèn còn mới tinh, như thể chưa từng có dấu vết được thắp nến. Ta vội hỏi hạ nhân “Nến trong phòng Giang gia chủ được thay từ khi nào vậy?”
"Bẩm Tạ phu nhân, sáng hôm qua đã thay rồi. Từ lúc đó đến nay, trừ phu nhân và Giang tiểu thư, vẫn chưa có ai bước vào phòng Giang gia chủ.”
Theo lý mà nói, nếu nến được thay vào sáng hôm qua, đốt cả một đêm, vậy chắc chắn phải còn vết tích, không thể nào mới tinh như kia được. Còn nữa, ngay cả khi hung thủ lập kết giới chặn âm thanh, không thể nào đến mức Giang tiểu thư ở cách vách không nghe thấy gì. Trừ phi, khi Giang gia chủ bị hại, căn bản không cần dùng nến, mà câu nói lúc khóc lóc của Giang tiểu thư sáng nay cũng không thể thành lập.
Nếu người khác tra án, lúc này nhất định sẽ chất vấn người nói sai sự thật, nhưng Giang tiểu thư là gia quyến của Giang trưởng lão, mọi người an ủi còn không kịp. Bây giờ ta đi chất vấn, rất có thể dẫn đến vạn người bất mãn. Ta không quan tâm người khác nhìn ta thế nào, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Tạ đại nhân, sẽ thật sự khiến hắn đội chắc cái tội gi.ết người này. Đến gặp riêng tiểu thư cũng không phù hợp, ta chưa có quên, ta và tiểu thư đang là quan hệ đe dọa và bị đe dọa. Ta thực không biết làm sao cho phải, đành trở về phòng, đem sự tình kể hết một lượt cho Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm nheo mắt lại "Trong trường hợp này, kẻ gi.ết người có khả năng cao nhất là Giang Liên Dung."
Ta gật đầu, nhưng vẫn nghĩ không thông “Giang gia yên ổn nhiều năm như vậy, ta thật sự không nghĩ ra lý do để tiểu thư gi.ết cha mình.”
"Giang gia không phải nhà của nàng sao? Còn nữa, nàng gọi Giang Liên Dung là tiểu thư à?" Tạ đại nhân quay đầu nhìn ta.
“À, ý ta là, nhà chúng ta, đại tỷ của ta.” Ta mỉm cười lảng tránh, dù cho ta biết bản thân có khi đã bại lộ, nhưng ngoài mặt vẫn không thể nói thẳng ra chứ.
“Từ nay về sau, nàng là người của Tạ gia, không có nửa điểm quan hệ với Giang gia.” Tạ tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh, thả ra một câu.
Ta đột nhiên nhìn hắn, vẻ mặt hắn không giống như đang đùa giỡn "Đại nhân, ngài đây là, ý gì vậy?"
“Nàng gả cũng gả qua rồi, còn hỏi ta là ý gì nữa hay sao?”
Hai má ta nóng bừng “Ta biết rồi.”
Tạ đại nhân nói, nếu một người trong tâm có quỷ, vậy tất nhiên sẽ lộ đuôi. Nhưng đã ba ngày trôi qua kể từ khi Giang gia chủ bị gi.ết, ta vẫn chưa bắt được cái đuôi đó của tiểu thư. Tạ Lẫm không biết việc tiểu thư đe dọa ta, nhưng hắn chưa bao giờ thúc giục ta phá án. Ta mang những manh mối rải rác về, đến tối hắn cũng sẽ giúp ta … phân tích những manh mối đó. Đến ngày thứ ba, chúng ta căn bản đã xác định được hung thủ chính là tiểu thư. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là tiểu thư đã ba ngày không ra khỏi phòng, người ngoài chỉ biết là do Giang tiểu thư đau lòng, nhưng để tang cha mà đau lòng là kiểu không ăn không uống, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt kìa. Mà Giang tiểu thư không những ăn ngon uống ngon, mà tối qua trong phòng tiểu thư còn truyền ra một cầm khúc vui tai.
Bất thường, quá bất thường. Nhưng ta và Tạ Lẫm biết chuyện này cũng vô ích, phải để cho người khác tin nữa kìa. Thế là ta và đại nhân nghĩ ra một cách.
"Giang tiểu thư! Giang tiểu thư!" Sáng sớm hôm sau, hạ nhân Hoắc gia gõ cửa phòng Giang Liên Dung.
Thấy vậy, Giang Liên Dung vội vàng dụi dụi hốc mắt cho đến khi chúng đỏ lên và ẩm ướt, rồi giả vờ đáng thương mở cửa ra “Làm sao vậy?” Thanh âm u buồn mà nhu hòa, mang theo một tia khàn khàn.
"Giang tiểu thư! Giang gia chủ sống lại rồi! Tất cả trưởng lão đều chờ báo cho ngài tin vui này đây!"
Vẻ buồn bã trên mặt Giang Liên Dung lập tức đông cứng. Nàng ta dữ tợn nắm lấy cánh tay của người đối diện, có chút kích động "Ngươi nói lại lần nữa!? Cha ta đã trở lại?!"
Hạ nhân chỉ nghĩ Giang tiểu thư quá mức vui vẻ "Vâng, Giang tiểu thư Giang gia chủ hiện tại đang ngồi ở đại sảnh!" Lời vừa dứt, người kia chỉ thấy Giang tiểu thư lao đi như mũi tên rời cung.
Giang Liên Dung vội vàng đi vào đại sảnh, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đội mũ đen ngồi trên xe lăn, cúi đầu nhìn không rõ mặt, nhưng trên tay vịn xe lăn hai bàn tay nhăn nheo lại đeo nhẫn gia chủ của Giang gia. Dưới con mắt của mọi người, Giang Liên Dung khó khăn đi về phía Giang gia chủ.
“Cha…?” Giọng nói run rẩy khiến mọi người đều nghĩ rằng Giang Liên Dung thấy được người cha đã mất lại trở về, khó tránh kích động.
Giang gia chủ vẫn cúi đầu, giống như ngất đi.
"Sáng nay, khi trời hửng sáng, hạ nhân Hoắc gia đã nhìn thấy Giang gia chủ bất tỉnh trước cửa. Sau khi chẩn đoán và điều trị, phát hiện Giang gia chủ chỉ là thân thể yếu ớt nên bất tỉnh thôi." Ta đứng ra giải thích.
"Nhưng thi thể của cha ta... rõ ràng vào ngày thứ hai đã biến thành bột phấn rồi bị thổi tan cơ mà."
"Các vị thúc thúc bá bá đều đã nhìn thấy điều này..."
"Có một vị tiền bối tri thức uyên thâm đã chữa trị cho Giang gia chủ. Thứ biến mất lúc trước chẳng qua là con rối mà Giang gia chủ đã sắp đặt từ trước, bản thân bị trọng thương đành chạy trốn lập mưu, không để hung thủ trốn thoát."
Tiểu thư nghe thế có chút không thể tin được, cố gắng kiềm chế cảm xúc của "Vậy cha ta... khi nào thì ông ấy tỉnh lại?"
“Đang hồi phục rất tốt, đoán chừng ba bốn ngày nữa sẽ tỉnh.” Ta khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Hoắc Hoa đứng dậy, đôi mắt cáo dài hẹp mang theo nụ cười ranh mãnh "Tiểu thư yên tâm, Hoắc gia ta tuy không giàu có hơn Giang gia, nhưng Giang gia chủ bị thương trên địa bàn Hoắc gia, mấy ngày này, ta nhất định sẽ dùng thuốc tốt nhất, tìm lang trung giỏi nhất để giúp Giang gia chủ hồi phục.”
“Vậy tiểu nữ đa tạ Hoắc gia chủ.”
Ta nghe giọng điệu của tiểu thư, nghiến răng nghiến lợi "Đại nhân, chiêu này thật sự có tác dụng sao?"
"Người trong lòng có quỷ sẽ mất hết khả năng phán đoán, chỉ tin vào những gì bọn họ thấy tận mắt."
"Nếu nàng ta không muốn chuyện mình làm bị bại lộ, tự nhiên sẽ tìm cơ hội lần nữa ra tay."
Đêm đó, để chúc mừng sự an toàn của Giang gia chủ, Hoắc Hoa đặc biệt tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Rượu uống được ba tuần, ta nhân lúc không khí vui vẻ để cho lang trung mà ta hối lộ báo tin vui: Giang gia chủ đang hồi phục rất tốt, thiết nghĩ không tới hai ngày nữa ông ấy sẽ tỉnh lại. Ta bí mật quan sát tiểu thư. Đúng như dự đoán, nàng ta cắn môi, trông vừa hoảng hốt vừa bối rối.
“Đại nhân.” Ta thò tay kéo tay áo Tạ đại nhân, làm rượu đổ tung tóe khắp người hắn. Thấy mặt hắn sắp đen lại, ta bèn thô bạo dùng tay lau lau vạt áo trước ngực hắn, đổi chủ đề nói “Ta đoán là tối nay.”
Tạ Lẫm dường như đã nhẫn nhịn một lúc rồi mới quay lại bảo ta "Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Nửa đêm, Giang Liên Dung lẻn vào phòng nghỉ của Giang gia chủ, dùng lòng bàn tay mang theo hắc khí không thương tiếc đánh một chưởng lên ngực Giang gia chủ. Chỉ thấy người trên giường biến thành một nắm rơm, xung quanh là hắc khí, trên đó còn có ấn ký một đóa hoa tuyết. Giang Liên Dung thầm kêu không ổn. Vừa quay đầu, sau lưng đã đứng bảy tám người kinh ngạc cầm giá nến, trong đó có Tạ Lẫm cùng Giang Thanh Thung, còn có những trưởng lão đức cao vọng trọng. Đã thành chuyện không thể chối cãi.
"Ta nhớ rõ Giang gia tu luyện pháp thuật hệ hỏa, Giang Liên Dung làm sao đánh ra được một chưởng có ấn ký băng hệ?”
“Không biết Hồ chưởng môn đã từng nghe đến một pháp khí là bàn phù chú không?” Đứa trẻ ở hoa viên giúp ta mở rộng tầm mắt, cuối cùng thì nó cũng có ích. Những vị nhìn nhiều hiểu rộng ở đây đã chứng minh ta không hề nói dối, tất cả bừng tỉnh đại ngộ.
"Hậu nhân Tạ gia, trước đó là ta quá mức tùy tiện, cho nên ở chỗ này xin lỗi."
Tạ đại nhân không nói một lời, chỉ cúi người đáp lễ.
Dù sao đây cũng là chuyện của Giang gia, chúng ta cũng không tiện bàn bạc, đưa tiểu thư về gia môn rồi thì chuyện này coi như xong. Nhưng ta vẫn không quên được ánh mắt ăn tươi nuốt sống của tiểu thư trước khi rời đi “Tiểu Thảo, ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta.”
Lúc này ta mới nghĩ lại, hôm nay ta đã vạch trần chuyện xấu của nàng ta, sau này ta đưa hay không đưa cho nàng ta bản đồ tổ chức phòng bị, nàng ta đều sẽ gi.ết ta. Như thế thì, chẳng bằng ta sống cho thật tốt ba tháng còn lại.
Vậy mà những ngày sau khi hồi phủ không hề yên bình, bởi một thiếu nữ đã đến. Khi vị đại tiểu thư đó đến, ta còn bị dọa cho một trận. Trước mặt ta, Tạ phu nhân trên danh nghĩa, nàng ta đã lao vào lòng Tạ đại nhân.
"A Lẫm——!"
Bây giờ, ta mới nhìn rõ dung mạo của vị tiểu thư đó. Đôi mắt hạnh tròn xoe, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ như quả anh đào ngọt ngào nói "A Lẫm có nhớ muội không? Cha ra ngoài vân du, chiếu cố không nổi muội, muội bèn đến đây nhờ cậy huynh!" Nàng ta cười hạnh phúc, lại có một chút tinh nghịch, hai lúm đồng tiền đáng yêu xuất hiện ở khóe miệng. Một sâu một nông, mặt ngọc không tì vết như hoa trên cành, khóe mắt đầu mày đều thanh tú như vậy. Thật là một nữ nhân xinh đẹp. Ta thầm thở dài trong lòng, có chút khó chịu.
Tạ đại nhân, không sốt ruột, không thờ ơ, cũng không có cứng rắn đẩy ra, ngược lại trong mắt nhuốm đầy vẻ bất đắc dĩ “Vậy muội yên tâm ở trong nhà của ta mấy ngày đi, cần gì thì cứ nói với Giả ma ma giúp muội bố trí." Những lời mềm mại như vậy, dường như chưa từng được nói với ta. Ta nén cay đắng trong lòng, nghĩ đến việc lui sang một bên, mắt không thấy tâm không đau.
"Đây là tẩu tẩu? Trong thư A Lẫm có đề cập ta." Vị tiểu thư đó tò mò bước đến gần ta, nhìn ta như thể ta là thứ gì đó hiếm lạ lắm “Lớn lên cũng không tính là tuyệt sắc, chẳng lẽ là do tính cách thú vị nên A Lẫm mới cưới ngươi?”
Ta ngả người ra sau, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lóe lên trong mắt người trước mặt. Nàng ta nhìn chằm chằm một lúc, ta dựng cả lông tơ, nhìn Tạ đại nhân một cầu cứu. Tạ đại nhân khẽ cau mày "Ỷ Dung, đừng dọa nàng ấy."
Đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm, vị tiểu thư tên gọi Ỷ Dung quay đầu cười với Tạ đại nhân “Được rồi được rồi, A Lẫm thật sự rất đau lòng tẩu tẩu, muội mới nhìn có một lúc thôi cũng không nỡ nữa.” Nói rồi nàng ta quy lại nắm lấy cánh tay ta “Muội với tẩu tẩu vừa gặp như đã quen, đi nào tẩu tẩu, chúng ta đến phòng tỷ nói chuyện.”