Ta nhỏ giọng kêu lên, lại sợ đánh thức hắn nên vội vàng bịt miệng, không dám thở mạnh. Hơi thở nóng hổi của đại nhân nặng nề phả vào gáy ta, nhiệt độ từ tai lan đến má, nghe tiếng tiếng tim đập dữ dội của mình xen lẫn với tiếng hít thở của hắn trong không khí, ta cựa quậy, đổi lại là sự giam cầm mạnh mẽ hơn.
Ta cảm thấy như này không phải là cách, nếu sáng mai đại nhân nhìn thấy ta với hắn cùng giường, vậy không phải ta sẽ bị chế giễu vì không biết xấu hổ mà leo giường sao. Thế là ta càng vùng vẫy dữ dội, lại bị hắn ôm chặt, đang lúc đỏ mặt tía tai thì nghe người lớn khẽ thì thầm bên tai, thanh âm khàn khàn "Đừng nhúc nhích."
Ta sững người, đại nhân tỉnh rồi à? Ta cẩn thận liếc hắn qua khóe mắt. Thấy hắn như đang ngủ say, ta mới thả lỏng tâm trạng, câu nói kia có thể là ảo giác của ta cũng có thể là đại nhân nói mơ. Cái ôm của Tạ đại nhân thật sự quá ấm áp, giường lại mềm mại thoải mái, ban ngày ta ngồi thẳng rất lâu, cả đêm lại ngủ không được, ta nghĩ không cần phải đối xử với bản thân mình khắc nghiệt đến thế đâu. Mí mắt ta nặng trĩu, dần chìm vào giấc ngủ.
Tạ Lẫm nghe người trong ngực hô hấp đều đều, chậm rãi mở mắt ra. Hắn ngủ không sâu. Khi Giang Thanh Thung bước xuống trường kỉ, hắn đã tỉnh rồi. Ánh trăng phản chiếu trên nửa khuôn mặt lộ ra của Giang Thanh Thung, Tạ Lẫm ánh mắt nặng trĩu nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ôm nàng ngủ thϊếp đi.
Ta thường ngủ một mình, nhưng cũng ước mong có huynh đệ tỷ muội gì đó để ngủ chung giường, rồi tâm sự suốt đêm. Nhưng huynh đệ tỷ muội đó chắc chắn không giống như Tạ đại nhân, dù sao thì bọn họ cũng không vào lúc ngươi mở mắt tỉnh dậy nhìn chằm chằm ngươi, cũng không biết đã nhìn được bao lâu. Ta mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy. Khi đồng tử lấy lại được tiêu cự, trước mắt là đôi mắt lạnh lùng và điềm tĩnh của Tạ đại nhân. Ta không nhịn được kêu lên một tiếng, rồi bịt miệng kinh hãi nhìn hắn “Đại nhân, nghe ta giải thích …”
"Canh y."
"Hả?"
"Hôm nay có cuộc thi."
Ta thấy Tạ đại nhân vội đứng dậy, dang hai tay trước giường, ta ngước mắt nhìn hắn “Đại nhân, ngài cần giúp ạ?”
Tạ đại nhân thiếu kiên nhân nói “Không thì sao, cánh tay của bản tọa bị nàng gối tê rồi."
"..."
Tuy thích náo nhiệt, nhưng ta không ham gì nhìn mấy người tu tiên ở trên lôi đài đánh đến ngươi sống ta ch.ết. Nhưng thân là phu nhân trên danh nghĩa của Tạ đại nhân, ta vẫn phải ngồi mà nghe những lời bình luận của mấy vị trưởng lão bên cạnh. Tôi bồn chồn ngồi một bên, như ngày xưa đứng lặng lẽ bên tiểu thư giả ngu còn đỡ, bây giờ nô tỳ đã hát xướng thành phu nhân rồi, ngược lại không còn tự tại.
"Giang gia đến rồi! Đã lâu không gặp, ha ha ha!"
"Đây chắc là lệnh nữ rồi, lớn lên thật xinh đẹp và duyên dáng!"
Ta nghe thấy tiếng khen ngợi cách đó không xa, theo bản năng liếc về phía đó, thấy tiểu thư và lão gia đang đứng trong đám người, chúng tinh phủng nguyệt. Giang gia mặc dù không còn cường thịnh như trước, nhưng dù sao cũng là danh gia vọng tộc, kẻ xu nịnh không có người này thì còn người khác, đây là trước đây khi ta còn ở Giang gia biết được. Vừa định ngoảnh mặt đi, ta vô tình bắt gặp ánh mắt chằm chằm của tiểu thư. Ánh mắt gặp nhau, nàng ấy không hề có một chút ngượng ngùng hay trốn tránh bị phát hiện, ngược lại nghiêm túc nhìn vào mắt ta, miệng lẩm bẩm gì đó.
Người ta đông cứng lại, hiểu rõ từng chữ: Sau hòn giả sơn ở hoa viên. Thấy ta nhận được thông tin, tiểu thư mới mỉm cười, quay mặt đi và tiếp tục trò chuyện, giao lưu, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Ta gặp phải nan đề. Theo lý mà nói, ta không cần phải nhận lệnh từ tiểu thư nữa, đi hay không đi là tùy ý ta. Thực lòng ta không muốn đi, bởi ta biết sẽ chẳng có chuyên gì tốt đẹp cả. Nhưng nếu năm đó, tiểu thư không chọn ta về Giang gia, ta vẫn chỉ là một nha hoàn thô sử hạ đẳng. Ta vẫn là nên đi thôi.
Sau hòn giả sơn trong hoa viên, tiểu thư ẩn mình kéo ta đến một chỗ xa hơn.
“Tiểu Thảo, Giang gia hiện tại gặp nạn, ngươi giúp hay không giúp?”
Ta có chút bất đắc dĩ, lúc bảo ta gả thay tiểu thư cũng là bộ dáng này, vĩnh viễn không thay đổi. Thấy ta không đáp, tiểu thư tự mình nói tiếp “Bây giờ Giang gia đối địch với Tạ gia, Tạ Lẫm một khi phi thăng sẽ không quan tâm đến chuyện hạ giới, nhưng chuyện này không có nghĩa là trên dưới Tạ gia và đệ tử dưới trướng Tạ gia sẽ buông tha cho chúng ta."
"Ta nghe nói, ngoại trừ những ám vệ của Tạ Lẫm, chỉ có ngươi mới có thể tùy ý ra vào thư phòng của hắn. Ta muốn ngươi giúp Giang gia sao chép một bản danh sách thủ lĩnh và bản đồ kết cấu phòng thủ. ”
Ta cả kinh "Tiểu thư, người định diệt Tạ gia sao?!"
"Chúng ta không có năng lực đó, chỉ muốn yên tâm mà thôi. Ít nhất, khi Tạ gia tấn công, Giang gia cũng không đến mức không có chuẩn bị gì."
Ta tỏ vẻ lo lắng “Ta không tin.” Nói nhảm, lão gia là người thế nào ta chẳng lẽ còn không rõ hay sao. Nếu như Giang gia thật sự là cái kiểu người không phạm ta, ta không đánh người, vậy tại sao lại trở thành kẻ thủ ác trong việc Tạ gia diệt môn năm đó.
Sắc mặt tiểu thư cũng trầm xuống "Tiểu Thảo, ngươi định vong ân phụ nghĩa?"
Ta nhổ vào, giúp các người hại Tạ Lẫm mới thật sự là vong ân phụ nghĩa. Thấy ta muốn bỏ đi, tiểu thư làm sao chịu được. Nàng ta ép ta vào hòn vách giả sơn, nhét vào trong y phục ta một thứ gì đó vừa lạnh vừa trơn. Mãi cho đến khi vai đau nhói, ta mới nhận ra “Ngươi để rắn cắn ta!”
Tiểu thư vừa rồi tha thiết cầu xin đã biến mất, lúc này lại ủ rũ “Tiểu Thảo, nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ không cần dùng đến con rắn độc long não này.” Rắn độc long não, nghe thôi đã thấy mùi ch.ết chóc. "Tiểu Thảo, độc rắn mỗi tháng phát tác một lần, mỗi lần phát tác, khắp người đều là đau đớn. Ta cho ngươi ba tháng. Ba tháng sau, chỉ cần ta thấy được thứ ta muốn thấy, ta tự nhiên sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”
"Nếu không, ngươi cứ chờ độc rắn lan tràn toàn thân, thất khiếu chảy máu mà ch.ết."
Tiểu thư đi rồi, nhưng ta không cử động được nữa. Vai ta đau quá, rắn độc cắn một phát quả thật như muốn đòi mạng. Ta không sợ ch.ết, ta cũng chẳng còn sống được bao lâu, nhưng ta còn phải chịu đau đớn do độc rắn. Ta là cô nhi, ch.ết cũng không ai thương tiếc, chỉ là không có ta thay Tạ Lẫm chứng đạo, cũng không biết lúc này tìm người khác thay thế ta có còn kịp không. Nếu làm chậm trễ Tạ Lẫm phi thăng, tâm ta khó yên.
Ban đêm, ta che giấu những suy nghĩ của mình, thậm chí rất vui vẻ khi ngủ trên trường kỉ. Thấy vậy, Tạ Lẫm khẽ cau mày, và nhìn chằm chằm vào Giang Thanh Thung với đôi mắt nghiêm túc "Ban ngày, xảy ra chuyện gì?"
Ta âm thầm xoa xoa vết thương trên vai, lo lắng hỏi "Đại nhân."
"Ừm."
"Ngài biết rắn độc long não không?"
Tạ Lẫm vội vàng đứng dậy, đến bên trường kỉ bắt lấy cổ tay ta để bắt mạch, giọng điệu vô cùng sốt sắng “Nàng trúng độc à?”
Trong cơn hoảng loạn, ta đẩy bàn tay Tạ Lẫm ra, mở miệng nói dối “ Ồ, không phải, đó là một vị muội muội ta quen khi ở Giang gia. Lúc giúp Giang gia giao đồ, nàng ấy vô tình bị cắn."
Tạ Lẫm thở phào nhẹ nhõm "Bổn tọa còn tưởng cái mạng nhỏ này của nàng bị cắn rồi chứ.”
Lòng ta trầm xuống "Cho nên, nếu trúng phải loại độc này, nhất định sẽ ch.ết?"
Sắc mặt Tạ đại nhân bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia châm chọc cùng khinh thường “Rắn độc long não là do Giang gia nuôi, quá trình luyện chế thuốc giải phức tạp tốn thời gian nên cực kỳ quý giá. Cũng chỉ có Giang gia biết phương pháp tinh luyện."
"Dựa theo phong cách của Giang gia, thuốc giải trân quý như vậy sẽ không lãng phí cho nô tỳ."
"Người bạn đó của nàng sợ là đã ch.ết rồi."
Ta cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Tạ Lẫm thấy sắc mặt Giang Thanh Thung khó coi, ngữ khí dịu đi, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị "Nàng không cần sầu não, nhân sinh chỉ là một khắc, sinh tử đều có số mệnh của mình, người nên sống vì hiện tại."
Vậy ta thì sao, Tạ Lẫm, trong mắt ngài ta cũng như vậy, chỉ trong chốc lát, sinh tử có mệnh? Ta không muốn nghĩ nhiều, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo “Đại nhân, trời cũng khuya rồi, nên đi ngủ thôi.” Nói xong, ta chui vào trong chăn giả ch.ết.
Tạ Lẫm nhìn Giang Thanh Thung được bọc trong chăn với vẻ mặt hơi ảm đạm, đôi mắt trầm xuống. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn cúi người ôm nàng lên.
“Này, đại nhân, đại nhân.” Ta hoảng sợ oằn mình thành con sâu.
“Tối nay nàng ngủ giường.” Ta cảm thấy mình được nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại.
"Vậy còn ngài thì sao, đại nhân?"
"Bản tọa cũng ngủ giường."
"?"
"Biểu hiện của nàng là ý gì? Tối hôm qua không phải nàng làm tê cánh tay của bổn tọa sao?"
“…” Mặt ta đỏ bừng, vẫn định bò lên trường kỉ ngủ, sợ Tạ đại nhân phát hiện ta trúng độc.
Thấy Giang Thanh Thung vẫn còn lăn lộn, Tạ Lẫm dùng một tay đè người xuống giường, Giang Thanh Thung mất cảnh giác, nằm trên giường không dậy được.
"Đại nhân... chuyện này thật vô lý..."
“Đừng làm loạn nữa, đến giờ đi ngủ rồi.” Tạ Lẫm thanh âm khàn khàn, một tay ôm lấy vai Giang Thanh Thung, tựa hồ lập tức ngủ thϊếp đi.
Tạ đại nhân ngủ thϊếp đi rất nhanh, có thể thấy trong lòng không hề lo lắng. Ta thì khác, trong lòng vừa khó chịu vừa đau khổ. Tuy không biết phải làm gì, nhưng ta xác định ta sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại cho Tạ Lẫm. Bởi vì khi ta cận kề cái ch.ết, sự ra tay giúp đỡ của hắn là ân tình mà cả đời này ta không dám quên. Ngoài ra, Tạ đại nhân cũng là người ta muốn bảo vệ nhất trong cuộc đời này. Vì vậy, hắn nhất định phải phi thăng thành công, trở thành nhân vật truyền kỳ trong Tam giới.
"Ch.ết người rồi—! Ch.ết người rồi—!"
Trời vừa rạng sáng, tối hôm qua ngủ không ngon, ta luôn cảm giác có thể nghe thấy tiếng sột soạt, lúc này mới phát hiện bên cạnh không có người, trong viện ồn ào náo nhiệt. Mở đôi mắt ngái ngủ, ta định mặc áo khoác ra ngoài kiểm tra thì đυ.ng phải Tạ đại nhân mang theo cái lạnh buổi sớm vội vã bước vào.
"Đại nhân? Sao ngài ra ngoài sớm vậy...?"
"Đừng hỏi nhiều như vậy, giúp bản tọa canh y."
Thấy vậy, ta đành phải giúp đại nhân thay quần áo ướt trước, vô tình phát hiện trên ngực áo có một vết máu đỏ sẫm. Ta ngước mắt nhìn hắn, trong con ngươi màu hổ phách có vài tia máu đỏ rõ ràng, chắc là do nghỉ ngơi không tốt. Hắn cũng lặng lẽ nhìn ta, rồi chợt lên tiếng.
"Lát nữa nói ít thôi."
Ta gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng không khỏi nghi hoặc, tuy đại nhân có thói quen tập luyện buổi sáng, nhưng hôm nay còn sớm quá. Ta vừa thay quần áo cho đại nhân xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ta theo ánh mắt ra hiệu của đại nhân mà mở cửa, là người hầu của Hoắc gia "Xin lỗi quấy rầy hai vị nghỉ ngơi. Thực sự là không còn cách nào khác. Gia chủ mời tất cả quan khách vào đại sảnh."
"Cha———"
Trước khi bước vào đại sảnh, ta đã nghe thấy tiếng hét chói tai vang vọng. Ta vừa bước vào thì thấy tiểu thư đang nằm trên người Giang lão gia mà gào khóc. Giang lão gia sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, tứ chi cứng ngắc, giống như đã ch.ết. Ta kinh hãi, Giang gia chủ hôm qua còn nói cười như sao, hôm nay đã biến thành xác ch.ết. Mặc dù làm việc ở Giang gia một thời gian, nhưng ngoại trừ mấy tỷ muội cùng làm việc ra, ta thật sự không có chút thiện cảm nào với vị Giang gia chủ đạo đức giả ích kỷ này, dù biết lão đã ch.ết, trong lòng ta cũng chả có chút gì gọi là xót thương.
“Cha nàng mất rồi, nàng không buồn sao?” Tạ đại nhân nhắc nhở xong, ta mới nhớ ra, hiện tại ta là Giang gia nhị tiểu thư.
Thế là ta thuận thế quỳ bên người Giang lão gia, ngay bên cạnh tiểu thư giả vờ khóc lóc vài lần "Cha—!"
Có thể là tiếng khóc của ta quá chân thực, tất cả môn phái cùng quý tộc đều thở dài không dứt. Tiểu thư lúc này không quan tâm đến ta, nàng ta đột ngột đứng dậy và bắt đầu kể "Cha ta bị sát hại! Tối hôm qua sau khi ta và cha ta trở về phòng riêng, ông ấy đến nói với ta những điều lặt vặt cần chú ý trong cuộc thi ngày mai. Ta đang luyện tập thuật chú trong sân, nhưng thấy phòng cha vẫn sáng đèn, ta sinh nghi nên gõ cửa, không ngờ hồi lâu không có tiếng động, bèn mở cửa đi vào, không ngờ… " Nói xong, nàng ta lại bắt đầu che mặt khóc.
“Hai xương sườn của Giang gia chủ bị gãy, trên người nhiều chỗ bầm tím, chân trái bị gãy, vết thương chí mạng là do một chưởng đập vào ngực.” Y sư Hoắc gia kết luận sau khi chẩn đoán.
"Vết thương trên ngực Giang gia chủ giống như sương hoa, mọi người ở đây, ai có thể luyện băng thuật?"
"Nếu như Lưu trưởng lão đã nói như vậy, như vậy phạm vi nghi vấn sẽ rất rộng, mọi người ở đây đều là xuất thân cao quý, băng thuật độ khó bao nhiêu, không phải mọi người đều biết sao?"
"Ta nhìn ra, sương hoa có hình dáng đầy đủ, linh lực thâm hậu, nếu không phải là cao thủ băng thuật, căn bản không cách nào sử dụng."
"Mọi người ở đây, e rằng chỉ có tiểu tử Tạ gia mới có năng lực này."
Ta tận mắt chứng kiến
mỗi người mở miệng đều đang đổ lỗi cho đại nhân, há có thế khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, ta nhanh chóng đứng dậy khỏi thi thể Giang gia chủ, thoải mái lau nước mắt. Lần đầu tiên ta bày ra vẻ mặt châm chọc "Lời nói của Hồ chưởng môn quá chung chung, phu quân ta chỉ vì giỏi băng thuật mà trở thành kẻ sát nhân? Vậy ta còn có thể nói nói hung thủ là đại sư băng thuật giỏi nhất Tam giới, không quản việc đi ngàn dặm xa xôi đến đây ám sát Giang gia chủ kìa.” Ta dường như nghe thấy tiếng Tạ đại nhân cười khúc khích, có lẽ đó là ảo giác.
"Ngươi! Giang nhị tiểu thư, người ch.ết là cha ngươi! Ngươi sao lại lạnh lùng như thế, chỉ biết giúp phu quân thoát tội!"
“Hồ chưởng môn” Tạ đại nhân kéo ta ra sau, cũng tiến lên một bước, giọng điệu lạnh lùng “Phu nhân nhà ta nói cũng không phải vô cớ, còn có rất nhiều người giỏi băng thuật, vì sao chỉ có bản tọa bị kết tội? "
“Đừng tranh cãi nữa.” Một thanh niên áo xanh từ trong đám người đi ra, tay phe phẩy chiếc quạt xếp, đôi mắt dài hẹp đa tình, bề ngoài có vẻ phóng đãng, đáy mắt lại ẩn chứa một tia khó lường "Các vị nói đều không phải không có lý."
“Hồ trưởng lão phải đưa ra bằng chứng nếu muốn nghi ngờ người khác.” Nam nhân đi về phía ta, cúi xuống nhìn vào mắt ta, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, cười nói “Còn cô nương này nếu muốn bảo vệ phu quân, cũng cần đưa ra bằng chứng.”
Sắc mặt Tạ Lẫm âm trầm đến cực điểm, kéo Giang Thanh Thung trở về "Hoắc Hoa, người này trên địa bàn của ngươi xảy ra chuyện, sao bây giờ ngươi mới tới đây?"
"Bổn tọa bây giờ tới không phải để ngăn trưởng lão cãi nhau sao?"
"Ngươi!"
"Truyền lệnh của ta, phong tỏa cổng lớn Tứ Phương Miếu, bổn tọa nhất định sẽ thay Giang gia làm chủ."
Cứ như vậy, chuyến đi đáng lẽ chỉ ba ngày đột nhiên bị kéo dài, không biết bao giờ mới có thể về phủ.
"Nàng không nhìn thấy vết máu trên y phục của bổn tọa sao?"
"Đúng rồi, đại nhân, ngài buổi sáng đi nơi nào? Tại sao trên quần áo lại có vết máu? Ngài bị thương sao? Để ta xem..." Ta càng nói càng sốt ruột, tay muốn đẩy áo ngài của đại nhân xem xét.
Tạ Lẫm đỏ mặt ngăn cản hành vi không đúng mực của ta "Ta không có ý đó."
"Bản tọa đang nói, vì sao không hoài nghi bản tọa gi.ết người?"
Biết đại nhân không bị thương, ta thở phào nhẹ nhõm "Tại sao phải nghi ngờ đại nhân
"Ta đã nói rồi, đại nhân là người rất tốt, sẽ không tùy tiện gi.ết người, mặc dù Giang gia chủ nhâm phẩm đúng là đáng ch.ết, nhưng ta tin tưởng nếu như đại nhân muốn gi.ết lão, ngài cũng sẽ không âm thầm vào giữa đêm không người gi.ết lão.”
Tạ Lẫm thấy buồn cười "Vậy bản tọa nên làm thế nào?"
Ta suy nghĩ một chút "Đương nhiên sẽ triệu tập tất cả gia tộc tiên phái, bày ra một màn có thể có mấy vạn người theo dõi, dưới sự giám sát của mọi người, một kiếm kết liễu sinh mệnh của kẻ ác!"
Tạ Lẫm lại cười "Thẳng thắn như vậy, bản tọa giao cho nàng đấy."
Ta ngước mắt lên, thấy đôi môi mỏng của Tạ đại nhân khẽ nhếch lên tạo thành một vòng cung xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách quanh năm lạnh lùng như núi băng giờ phút này dường như tan chảy trong gió xuân.
"Tạ đại nhân."
"Nói."
"Ngài cười lên trông đẹp thật đấy."
Tạ Lẫm nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Thanh Thung, trông tươi sáng như những bông hoa mỏng manh mà nàng trồng ở Tạ phủ, khuôn mặt hắn cứng lại, cảm thấy hai má nóng bừng. Hắn quay mặt đi, không muốn nhìn nàng.
Nhìn hành động của Tạ đại nhân, ta cảm thấy lạ lùng, nhưng rất nhanh dẹp bỏ suy nghĩ kỳ quái của mình. Nhiệm vụ cấp bách nhất vào lúc này là giúp Tạ Lẫm thoát khỏi nghi án gi.ết Giang gia chủ.
Ta đã yêu cầu Hoắc Hoa để ta đến căn phòng nơi xảy ra vụ án, Tạ đại nhân, người được coi là một trong những nghi phạm, tất nhiên phải ở trong phòng và không tham gia vào cuộc điều tra để tránh bị nghi ngờ. Nói cách khác, ta là người duy nhất mà Tạ Lẫm có thể dựa vào. Nghĩ đến đây, ta không khỏi có chút tự hào, đồng thời cũng hạ quyết tâm xóa bỏ nghi ngờ cho Tạ Lẫm.