Như đôi mắt khép hờ của David khi anh dựa vào vai hắn
Hai giờ sáng ngày thứ tư, toàn bộ các kênh truyền hình khôi phục lại như bình thường.
Đám quan chức chính phủ tin rằng ba ngày ba đêm phát tin không ngừng như vậy là đã đủ để phá hủy ý chí chiến đấu của nhóm phiến quân còn sót lại. Có điều, các thương nhân lại không nghĩ nhưng thế – trong số họ, rất nhiều người bởi vậy mà gặp tổn thất rất lớn.
Mọi người không ít lần ngầm mắng David là một tên khốn nạn đê tiện. Chết như vậy là quá dễ dàng cho hắn rồi! Nếu David vẫn còn sống, bọn họ có thể tìm mọi cách để điều hành các quan chức hành quyết. Như vậy, khi tất cả các phương tiện phát sóng trực tiếp 24 giờ để xử phạt David, mỗi lần đao phủ róc một miếng thịt trên người David xuống, họ sẽ điều chỉnh hướng camera sao cho làm nổi bật nhãn hiệu trên chiếc chuôi dao hành hình.
Đến cả lời của đoạn quảng cáo bọn họ cũng nghĩ xong cả rồi, vì phòng việc không vượt qua được khâu kiểm định phát sóng mà còn chuẩn bị sẵn rất nhiều phiên bản khác nhau. Hành động phải nhanh gọn, còn có vô số doanh nghiệp lớn nhỏ và người nổi tiếng xếp hàng chờ phía sau. Nhờ sự phát triển khoa học kĩ thuật của đế quốc, họ có thể trì hoãn thời gian tử vong của David chậm một chút, thẳng cho đến khi anh trở thành một bãi bùn lầy không ai thèm xem nữa mới thôi.
Nhưng David đã chết rồi.
Người kế nhiệm anh trở thành con cưng của màn ảnh chính là Thiếu tướng Heller. Đây cũng không phải người nhét cho một cục tiền là có thể tống cổ đi – tên của vị thiếu tướng này hiện giờ người người nhà nhà đều biết, hắn đã trở thành thần thoại trong lòng binh lính đế quốc. Sự dũng cảm khi đi sâu vào khu vực phóng xạ để chinh phạt phiến quân đã trở thành một nét bút sáng rọi rạng rỡ trong lý lịch của hắn, và cái chết của David đã vẽ ra một dấu chấm câu hoàn hảo cho nét bút này.
Bỏ qua chiến tích không tầm thường, thân thế của Thiếu tướng Heller cũng truyền kỳ không kém. Nhiều năm về trước, mẹ của Heller kết hôn với Tướng quân Wilkes của đế quốc và đi theo ông ta để trấn áp cuộc xâm lược ở khu vực phóng xạ. Bà mang thai nhưng không may bị đám bạo dân biến dị trong khu phóng xạ bắt đi, nhiều năm không có tin tức gì. Mãi cho đến khi Thiếu tướng Heller lọt vào tầm ngắm của chính phủ, mọi người mới biết rằng cô tiểu thư được nuông chiều từ bé này nhiều năm qua lại sống một mình ở biên giới, nhẫn nhục nuôi Heller khôn lớn, dạy dỗ hắn sau khi lớn lên phải dốc sức vì chính phủ đế quốc vĩ đại.
Đối mặt với cuộc nổi loạn do các chiến hữu khi xưa gây ra, Heller đại diện cho đế quốc, không chút lưu tình bắt, thậm chí là gϊếŧ không sót một ai. Lòng trung thành của hắn với đế quốc là không thể nghi ngờ.
Trái lại, chính phủ đế quốc cũng rất vui lòng tạo bàn đạp cho vị thiếu tướng trẻ tuổi này, và để cho những việc làm của hắn mang đến cho người những người lính đang đau khổ – những người là công dân hạng hai sinh ra ở vùng an toàn – một chút hy vọng cho tương lai.
Thành một truyền kỳ được đặt ở vị trí cao, Heller biết vị trí thiếu tướng của mình đã hoàn toàn vững chắc. Nhưng hắn còn muốn nhiều thứ hơn bây giờ, giống như những lời đã nói vào ngày mà hắn cùng David đối chọi quyết liệt đó.
Hiện tại Heller đã dọn ra khỏi chung cư cũ ở biên giới và sống ở trung tâm thủ đô. Hắn mỗi ngày đều rời giường lúc 7 giờ sáng, đi ngủ lúc 11 giờ, sinh hoạt khỏe mạnh mà quy củ; mấy thú vui mà các quý tộc đế quốc si mê như thuốc lá, rượu bia, tìиɧ ɖu͙© và ma túy… hắn đều không dính vào. Điều duy nhất trong nhà hắn xứng đáng với chữ ‘không lành mạnh’ chính là một cuốn album điện tử chưa bao giờ được kết nối nằm trong ngăn kéo phòng ngủ. Khi chuyển nhà hắn chỉ mang theo hai kiện đồ nội thất cũ, cái còn lại là quản gia thông minh I.
Mỗi khi cảm ứng được Heller đang đứng ở trước mặt, khuôn mặt tươi cười rực rỡ của David sẽ nhảy ra từ cuốn album điện tử kia: “Ha! Mừng em về Heller thân ái, người yêu của anh.”
Người quay đoạn video này dường như còn chưa quen với các thao tác, ống kính hơi lay động, bốn phía màn hình mơ hồ có thể nhìn thấy dư ảnh màu da ngón tay. David mặc đồ ngủ, lười biếng nằm sấp trên ghế sô pha, dường như không nhận ra mình đang bị một đống ngón tay không an phận giam vào giữa màn hình. Đôi mắt màu xanh nhạt của anh tràn đầy ý cười xuyên qua màn hình, xuyên thấu không gian và thời gian, thâm tình đầy chân thành nhìn người quay video, Thiếu tướng Heller của hiện tại.
…… Đây không chỉ là một vấn đề không lành mạnh.
Heller biết, một khi bị kẻ địch túm được dấu vết, nỗ lực bao nhiêu năm của hắn sẽ đổ sông đổ bể chỉ trong một ngày. Đế quốc có thể tạo ra một truyền kỳ thì cũng có thể hủy diệt một truyền kỳ, nhất là người cha Wilkes tàn nhẫn ác độc kia của hắn; lão cáo già đang tuổi trung niên đã lùi về phía sau màn này sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chèn ép đứa con trai dã tâm bừng bừng của mình. Đổi lại là Heller thì hắn cũng sẽ hành động như ông ta, bởi vì hắn thực sự khao khát vị trí mà cha mình đang ngồi.
Ở thời điểm quan trọng như hiện nay, Heller cần phải chắc chắn rằng bản thân sẽ không để lộ bất cứ vết nhơ nào.
Hắn nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ.
Lúc này đây, Heller có một giấc mơ hiếm hoi về cảnh gặp mặt David lần đầu tiên, hơn nữa còn là góc nhìn của người ngoài cuộc.
Vì thế hắn khoanh tay trước ngực, xem Heller lúc nhỏ đã từng bị lột quần áo, bị nhốt vào nhà vệ sinh đánh như thế nào.
Binh lính tầm thường xuất thân từ khu an toàn là đồ dùng một lần đế quốc trục xuất đi trấn áp đám bạo dân đói kém ở khu phóng xạ. Bọn họ mười ba tuổi tiến vào trại huấn luyện, một năm rưỡi sau liền ra chiến trường đánh giặc, cá lớn nuốt cá bé, ai thích ứng được thì sống sót.
Những kẻ săn mồi thông minh đã thành thạo trong việc lấy đồng loại ra luyện tập gϊếŧ người từ khi còn bé, mà Heller Wilkes mười ba tuổi gầy yếu mảnh khảnh, cao còn chưa đến cổ bạn bè cùng trang lứa, vừa mới tiến vào quân doanh đương nhiên phải trở thành con mồi của những kẻ bắt nạt.
Heller nhìn thấy đầu mình bị đạp vào sàn nhà vệ sinh, chịu từng cú đấm liên tiếp lên mặt, khóe mắt hết lần này đến lần khác sứt sẹo dưới nắm đấm của chúng. Chúng nó đánh hắn chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì Heller hồi còn bé nhìn chướng mắt, hoặc là do bọn nó ngứa mắt hắn mà thôi. Heller bé nhỏ cũng không có năng lực bảo vệ đồ ăn và thuốc men của bản thân, suốt một khoảng thời gian dài không nhận được đủ chất dinh dưỡng, người lại càng gầy như que củi, ai ai cũng có thể bắt nạt. Mặc dù vậy, hắn vẫn chưa phải người thảm nhất từ trước đến nay. Những tội ác tồi tệ hơn, theo những gì Heller nghe trước đây, bao gồm hϊếp da^ʍ, chặt tay chân và sát hại…
David đã đón được Heller Wilkes trước khi hắn tiếp tục rơi xuống tầng sâu hơn của địa ngục.
Giữa cuộc bạo hành, David 13 tuổi vô tri vô giác mở cửa nhà vệ sinh. Heller không nhịn được hít một hơi thật sâu. David bé nhỏ vừa mới kết thúc huấn luyện, mắt híp lại một nửa vì buồn ngủ, có vẻ như đang định đi ngang qua rửa mặt cho tỉnh táo một chút, trên trán còn dính hai miếng băng cá nhân ngây ngô sáng sủa. Nhìn thấy thảm cảnh trước mắt, cậu nhóc không chút suy nghĩ nhào tới bọn bắt nạt, mái tóc xoăn màu đen dựng lên phảng phất như đầu của một con sư tử con. Heller nhìn thấy thiếu niên trong trí nhớ vọt vào giữa lũ côn đồ to hơn mình gấp mất lần mà vặn vẹo cắn xé, nhịn không được cất tiếng cười khàn khàn.
Sau mấy vòng lăn lộn, trên mặt bé David đã bầm tím một mảng, trán sưng to một cục; bè lũ bắt nạt kia cũng không khá hơn bao nhiêu, bọn nó chỉ biết đánh người nhưng không lại giỏi chuyện bị đánh, bởi vậy rất nhanh đã che miệng chạy mất dạng.
Người tiếp theo đi vào nhà vệ sinh nhất định sẽ khϊếp sợ tại sao trên sàn nhà bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều răng như vậy.
Heller bé nhỏ tỉnh lại sau cơn hôn mê, cảm thấy có người đang nắm chặt tay mình. Giọng nói trầm ấm của người nào đó vang lên bên tai cậu, lúc xa lại chợt gần. Người kia hỏi cậu vết thương có đau không, hỏi cậu có muốn đến phòng khám không, hỏi cậu tình huống này đã kéo dài bao lâu rồi, còn… nói với cậu lần sau cần phải phản kháng mạnh mẽ hung hăng vào.
“Tôi cũng sẽ giúp cậu.” Người kia nói. Cậu bé Heller từ lúc sinh ra đến nay không nhớ đã có ai từng nói những lời thân thiết như vậy với mình hay chưa. Cậu cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy đôi tay đầy những vết chai mỏng của thiếu niên xa lạ trước mắt, lại không tự chủ được trốn về phía sau một chút.
Đó chính là tất cả những tương tác duy nhất của bọn họ khi gặp nhau lần đầu tiên.
Một tháng đi qua, David được chọn làm lớp trưởng. Có sự lãnh đạo của anh, đám côn đồ kia không dám đánh người, không dám trộm cắp, thậm chí còn không dám chen lấn lúc xếp hàng lấy cơm. David nói với Heller mình là con trai cả trong gia đình và có bốn đứa em, vì vậy anh đã quen với việc nêu gương và kỷ luật nghiêm khắc những đứa dám vi phạm luật lệ.
“Luôn có những người phải chủ động đứng lên”, David nói, “Cậu phải học được cách phản kích, không thể tình nguyện chịu đựng những chuyện bất công như vậy. Chẳng lẽ chúng ta không nên làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn từng ngày hay sao?”
Heller nhớ tới người cha chưa từng gặp mặt và người mẹ nghiện ma túy của mình, không hé răng nói một lời.
Nhưng David cũng không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy. David đã kéo từng tên côn đồ ra đưa tới trước giường bệnh của Heller để cậu xử lý.
Heller mới mười ba tuổi, mình đầy thương tích, mệt mỏi không chịu nổi, uể oải muốn chết. Cậu lựa chọn buông tha cho những người đã tổn thương mình.
David rất thất vọng về điều đó. Anh lầm tưởng rằng Heller khoan dung độ lượng, không muốn truy cứu trách nhiệm những kẻ kia. Anh nói “Không nên quá ngây thơ đâu, Heller à.”, sau đó không chút thương tiếc chỉ huy lũ bắt nạt kia đi cọ nhà vệ sinh.
Anh không biết rằng người ngây thơ không phải Heller mà chính là anh.
David mười ba tuổi, cao hơn nhiều so với đám bạn cùng trang lứa, chỉ cần một đấm là có thể đánh rụng răng người khác. Anh sống trong một gia đình bần cùng nhưng hạnh phúc, anh có bốn người em cả trai cả gái. Anh không biết rằng Heller lùn hơn anh, nghèo hơn anh, đói khát hơn anh, gầy trơ xương và không hề có sức phản kháng, mỗi đêm nhìn mẹ mình cùng người đàn ông khác triền miên, thế giới trong đôi mắt u ám oán hận kia phản chiếu ra không giống như thế giới của anh.
Những gì Heller muốn không phải là công bằng. Cuộc sống trước nay chưa bao giờ công bằng hết.
Nhưng Heller lại yêu thích David và sự công bằng mà David lấy làm tự hào.
Oán giận và áp lực nhiều năm cùng với sự yêu thích dành cho David rốt cuộc bùng nổ vào một ngày nào đó. Vào năm 14 tuổi, Heller đột nhiên bắt đầu phát triển chiều cao. Chiều cao của hắn nhanh chóng đuổi kịp những kẻ bạo hành kia, sau đó đuổi kịp David, và sau đó là hoàn toàn vượt qua David. Sức mạnh của hắn đã phát triển với tốc độ khủng khϊếp, mà kiến thức về máy tính và cơ khí của hắn cũng nổi bật không kém. Hắn cùng David kề vai chiến đấu, sống sót trên chiến trường khắc nghiệt, thi thoảng lại gửi cho gia đình những khoản tiền được đánh đổi bằng máu và mồ hôi của mình. Vài năm sau, bọn hắn được đề bạt từ khu an toàn đến khu trung tâm, tuy rằng ở nơi biên giới, tuy rằng vẫn chỉ là những sĩ quan ở cấp thấp nhất, nhưng bọn hắn trước sau vẫn có nhau.
Cách xưng hô của David với hắn dần dần thay đổi. “Heller” — “Bạn bè” — “Huynh đệ” — “Chiến hữu” — “Người bạn tốt nhất của tôi” — “Heller”. Có thể nói rằng không có gì thay đổi, nhưng cũng có thể nói rằng tất cả đều đã thay đổi. Heller vẫn luôn gọi anh là David.
Một ngày nọ, sau một trận chiến ác liệt kéo dài, David bị thương nặng. Sau khi xử lý qua vết thương, anh dựa vào vai Heller ngái ngủ. Heller choàng áo khoác ngoài của mình cho anh, nghe anh lẩm bẩm nói một tiếng cảm ơn.
Heller không đáp lại, trái tim hắn đập thình thịch. Hắn ngơ ngác nhìn đôi mắt màu lam nhạt của David nửa nhắm nửa mở, bỗng nhiên ý thức được trong một chớp mắt vừa rồi chính mình rốt cuộc muốn làm gì.
Hắn muốn hôn David.
Đã từng có một khoảng thời gian, bọn hắn thân mật đến muốn nhập hai thành một, nhưng David trước nay vẫn là David, Heller thì vẫn luôn là Heller. David vẫn không hiểu rằng trên thế giới này có những điều mà anh không thể thay đổi được. Là những điều một thiếu niên chính trực không thay đổi được, là những điều một trái tim tuổi trẻ khí thịnh không thay đổi được, là những điều một người anh có bốn đứa em không thay đổi được. Nhưng anh chính là không hiểu, anh vẫn luôn không hiểu.
David không bao giờ hiểu.
Heller ngủ không ngon giấc. Quản gia I nói rằng đêm qua hắn gặp ác mộng và bật những lời nói mớ được ghi âm lại cho hắn nghe. Heller nghe được giọng của chính mình, hoàn toàn không giống với giọng của vị thiếu tướng khi đứng trước ống kính nói chuyện, cùng không thuộc về giọng của một sĩ quan trẻ tuổi nóng nảy, ngay cả người yêu cũng quay không tốt. Nghe có vẻ càng giống như câu bé Heller 13 tuổi, dùng một loại âm thanh gần như thút thít tuyệt vọng với vết thương đầy mình mà nói rằng: anh không hiểu, anh vĩnh viễn không bao giờ hiểu.
Heller m thấy mình không vô tình nói ra tên David nên tạm thời cũng yên lòng.
Hắn dặn dò quản gia thông minh, sau này lúc mình ngủ thì bật máy thôi miên lên, việc này có thể khiến hắn chìm vào giấc ngủ sâu chỉ trong vòng một phút, không nói mớ bất cứ điều gì. Sau đó, hắn mở ngăn kéo tủ rút cuốn album điện tử bị nhét ở chỗ sâu nhất ra.
Có lẽ cảm ứng được ánh mắt phức tạp của Heller, nụ cười tươi trẻ của người hắn yêu trên màn hình vẫn như cũ, anh vẫn vui vẻ nói lời âu yếm vĩnh viễn không bao giờ thay đổi: “Mừng em về nhà, Heller thân ái.”
Heller nhắm hai mắt lại, sau khi nghe xong lần cuối cùng thì tắt công tắc của nó, đặt cuốn album vào máy nghiền.
Chỉ khoảng một giây sau, vật phẩm mỏng manh bằng nhựa kia đã biến thành vô số mảnh vụn trắng. Một vài dây điện màu lam cùng mảnh của con chíp màu xanh trộn lẫn trong đó, nằm dưới đáy máy nghiền tỏa sáng lấp lánh, giống như đôi mắt khép hờ của David khi anh dựa vào vai hắn.