Sáng chủ nhật, quán cà phê vẫn chưa có người nào.
Hôm nay Văn Tranh mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, nhưng mà khí chất của tổng tài bá đạo vẫn không hề giảm đi chút nào.
“Văn tổng, cảm ơn chuyện lần trước nhé”.
Giọng điệu của Hạ Tông Khải rất chân thành, trước đây Văn Tranh xuất hiện ở buổi tiệc rượu của Hạ gia bọn họ thì đã là làm anh cực kỳ giật mình. Sau đó Tưởng Chính Tần lên sân khấu làm ầm ĩ thì anh còn lo lắng sẽ chọc Văn Tranh thấy không vui. Không nghĩ tới tuy Văn Tranh không vui, nhưng trước khi đuổi Tưởng Chính Tần đi thì còn cố ý dò hỏi ý kiến của anh, cho Hạ gia đủ mặt mũi.
Điều ảo diệu nhất chính là anh còn thêm WeChat với Văn Tranh, dưới sự giật dây của Văn Tranh mà thúc đẩy một cái hạng mục lớn. Đã vài lần anh muốn tới cửa cảm ơn nhưng lại sợ bị coi là có tâm tư khác, thế là chỉ sai trợ lý đưa tặng chút quà để cảm ơn.
“Hôm nay Văn tổng tìm tôi có việc gì không?”
“Có chút việc nhỏ cần Hạ thiếu gia giúp đỡ một chút” Văn Tranh dừng hành động quấy ly cà phê trong tay, anh ngước mắt nhìn về phía Hạ Tông Khải.
“Văn tổng cần gì phải khách sáo với tôi như thế, lần trước anh đã giúp nhà tôi một việc lớn, đừng nói một chuyện nhỏ, chỉ cần là Hạ gia chúng tôi có thể làm được thì dù có là 10 chuyện cũng không thành vấn đề”.
“Vậy thì tôi sẽ nói thẳng nhé” Văn Tranh lấy một tấm ảnh từ trong túi ra đưa cho Hạ Tông Khải.
“Cậu quen biết người này không?”
Hạ Tông Khải nhìn thấy trên ảnh chụp là một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên, ăn mặc mộc mạc, bọn họ sóng vai đi cạnh nhau như vợ chồng.
“Nếu như Hạ thiếu gia không quen biết thì có thể trở về hỏi ba của cậu rồi lại nói với tôi”.
“Tôi không quen”. Hạ Tông Khải nhìn mấy lần cũng không nhận ra: “Văn tổng chờ một lát, để tôi gửi cho ba tôi xem thử”.
Hạ Tông Khải cầm lấy điện thoại chụp liên tiếp hai tấm, sau khi gửi WeChat xong lại lo ba của mình không nhìn thấy nên còn gọi điện thoại.
“Ba, ba nhìn xem có quen biết hai người trên ảnh chụp mà con gửi không”.
Biết hôm nay con trai của mình có hẹn với Văn tổng nên Hạ tổng ở đầu bên kia điện thoại không dám chậm trễ, lập tức nói được.
Một lúc sau Hạ Tông Khải liền nhận được câu trả lời của ba mình.
【Không biết, thoạt nhìn không giống như có liên quan tới chúng ta】
【 Văn tổng đang muốn tìm hai người này à? 】
【 Hỏi Văn tổng xem có thể gửi cho người khác được không, cảm giác có điểm quen mắt nhưng nhất thời lại không nghĩ ra】
“Văn tổng, ba của tôi nói nhìn có chút quen mắt, có thể gửi cho người khác để hỏi được không?”
“Được”
Trong khoảng thời gian ngồi chờ đợi thì Hạ Tông Khải cảm thấy có chút khó khăn, nhưng Văn Tranh vẫn rất bình tĩnh ngồi uống cà phê.