Chương 1: Từ chối trở thành nhân vật hi sinh

"Hủy hợp đồng đi."

Edit: Pơ

"Lộ Văn Tinh mạnh nỗi gì?"

"Cậu ta điển trai thế kia, đứng gần nhau, sẽ bị lu mờ thôi."

Trình Viễn tặc lưỡi. "Điển trai đấy, nhưng phế thế kia, lo làm gì, với lại người ta tuyển khách mời cho chương trình truyền hình mà, có phải tuyển tú đâu."

"Lỡ đâu..."

Gã cắt ngang. "Tuần trước chị Mạn bảo Lộ Văn Tinh tiếp đãi đạo diễn Tương, nào ngờ, không chịu thì thôi, còn đập đầu người ta, bộ cậu nghĩ chị Mạn sẽ tha cho cậu ta dễ vậy sao?"

Nghe thế, mắt cậu sao kia sáng bừng lên. "Thế, thế chị Mạn xử cậu ta thế nào?"

"Thì hợp đồng quảng cáo tạp chí bị giành lại chứ sao, mà lần phỏng vấn cho chương trình truyền hình này chắc cũng không được tham gia."

"Vậy ư?"

Nếu vậy thì đúng là chuyện mừng ngoài ý muốn. Cậu ta khẽ nhếch miệng, cũng hùa theo.

"Tuyến mười tám mà bày đặt chê đạo diễn phân vai, bộ muốn tiếp tổng đạo diễn chắc?"

"Đạo diễn phân vai có bao nhiêu quyền lợi đâu, chỉ cho được mấy vai nhỏ, mà ai đó nghĩ mình cao quý quá, nên chê ấy mà, chắc..."

- --Rầm

Đột nhiên cửa mở toang, vang một tiếng ầm.

Thấy Lộ Văn Tinh đứng trước cửa phòng, cậu sao kia bị dọa cho xanh mặt, liền vội cúi đầu, không dám nhìn mặt đối phương.

Nhưng Trình Viễn thì không thấp thỏm như thế, trước giờ gã đã không hợp với Lộ Văn Tinh rồi, nên cũng chẳng sợ cậu nghe thấy, cứ nói tiếp.

"...có người chống lưng rồi."

Mắt thấy đôi giày bóng đá của Lộ Văn Tinh, gã lại mỉa. "Giày này chắc mười nghìn nhỉ."

Nhưng Lộ Văn Tinh chẳng thèm liếc đến gã, đến chỗ trống ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai người.

Cậu thong dong dựa lưng ra ghế, duỗi cặp chân dài về phía trước, trông bộ thiếu sức sống vô cùng.

Ngay khi Trình Viễn tưởng chừng cậu sẽ không đáp lại, đã nghe đối phương cất tiếng.

"Thất vọng à?"

Lời không đầu không đuôi khiến gã ngơ ngác bật thốt. "Gì cơ?"

"Không được tiếp Tương Chính Tần, tội cho cậu ghê." Lộ Văn Tinh liếc ánh mắt châm chọc sang.

"Nói vỡ vẩn gì đấy?" Gã vội bác lại, nói lắp ba lắp bắp. "Ai, ai mà thất vọng chứ mấy chuyện này chứ."

"Ồ?" Cậu đáp với vẻ thờ ơ. "Cứ tưởng cậu muốn tiếp ổng lắm chứ."

"Lộ Văn Tinh!" Gã chống tay lên bàn, đứng phắt dậy.

"Ai bảo tôi muốn tiếp, tôi muốn bao giờ..."

"Cãi nhau cái gì đấy?" Đại diện Vương Mạn đạp giày cao gót đến.

"Ở hành lang đã nghe mấy cậu ồn ào, bộ công ty là nơi mấy cậu cãi nhau chắc?"

"Chị Mạn." Trình Viễn nín giận liền, im lặng đứng một bên.

Cậu sao kia cũng vội đứng lên, dè dặt chào một tiếng. "Chị Mạn."

Vương Mạn cũng chẳng buồn để ý Trình Viễn, bảo hai nghệ sĩ đằng sau mình.

"Hai cậu tự tìm chỗ ngồi đi."

"Dạ."

Nhưng hai người cũng khách khí quá, miệng nói vậy nhưng chị có cho họ cũng đâu dám ngồi.

Trình Viễn với cậu sao kia cũng không hé tiếng nào, mỗi Lộ Văn Tinh là thỏa mãi dựa ghế ngồi đó.

Chị ta rũ mắt, rõ chê cậu nỗi loạn, lại nhớ đến chuyện đánh người tuần trước, chị nỗi khùng ngay.

"Lộ Văn Tinh, cậu nhìn lại bản thân xem, có biết mình thế nào không?"

Nghe vậy, cậu cũng nhìn lại mình. "Cũng được."

Hôm nay cậu diện một chiếc áo len phối với quần jean và giày đỏ, khoác chiếc áo khoác và đội mũ trắng, đây là quà sinh nhật mẹ nuôi tặng cậu.

Mặt Vương Mạn tối sầm, đặt giấy lên bài.

"Đập nát đầu đạo diễn Tương, được là được thế nào hả? Sao không đập tôi luôn đi?"

"Nếu chị muốn quy tắc ngầm với tôi thì được thôi." Cậu buông giọng đều đều.

Chị ta trừng mắt, quở mắng Lộ Văn Tinh.

"Lộ Văn Tinh, tại hành động thiếu suy nghĩ của cậu mà Mang Chanh đã mất luôn cơ hội được chọn làm khách mời cho chương trình truyền hình. Thiệt hại này, cậu gánh có nỗi không?"

Tuần trước, sếp tổng của Mang Chanh Ent mời cơm Tương Chính Tần, cùng thỏa thuận với nhau. Tương Chính Tần sẽ ưu tiên vai phụ cho nghệ sĩ Mang Chanh Ent, hoặc mời riêng người.

Nhưng Lộ Văn Tinh lại không biết điều, làm bẻ mặt đạo diễn lớn, còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân, chọc gã giận cá chém thớt với công ty, loại toàn bộ danh sách nghệ sĩ tham gia tuyển khách mời.

Cũng vì vậy mà Vương Mạn bị sếp chửi hai ngày, giờ thấy Lộ Văn Tinh, chị lại nén cơn giận trong lòng.

Những người ở đây, trừ Trình Viễn đang ra vẻ hóng chuyện, ai cũng muốn thu mình hết cỡ, không muốn bị vạ lây.

Mà trung tâm của cơn giận đó lại làm như không có chuyện gì, chọc chị ta tức hơn.

"Còn thông minh thì xin lỗi đạo diễn Tương đi, mời ông ấy bữa cơm. Ông ấy còn chưa tha thứ thì đừng hòng tôi đưa tài nguyên cho."

Chị ta không muốn khích cậu, nhưng cũng chẳng định bỏ qua, mắt cứ chằm chằm, giọng đè xuống, mang ý giễu cợt.

"Văn Dụ vào công ty không cách cậu mấy ngày, nay đã đóng hai bộ phim, cũng nhận không ít hợp đồng quảng cáo, về sau chắc sẽ nhận được nhiều chương trình, mà tài nguyên điện ảnh cũng tự chạy tới. Mà cậu thì sao? Đến màn hình tivi còn chưa lên được, đúng là bùn loãng trát tường."

Sợ các nghệ sĩ khác bắt chước, chị ta vừa mỉa Lộ Văn Tinh vừa răn đe những người xung quanh.

"Nếu cậu nghe lời, tôi... sẽ cho cậu một cơ hội nữa. Còn không thì cút, tôi chẳng rảnh dây dưa với cậu."

"Đúng rồi, thời gian của chị Mạn quý báu thế mà." Cậu cũng hùa lại.

Chị nhếch môi như vừa đạt được điều gì, hất cầm đầy ngạo mạn, chờ cậu nhận sai.

Thế nhưng...

Lời của cậu lại khiến chị cứng mặt.

"Vừa hay, hủy hợp đồng đi."

Cả phòng chìm vào mảnh im lặng, có vài nghệ sĩ nhìn nhau, thầm nhủ Lộ Văn Tinh điên rồi, còn dám thách thức Vương Mạn nữa chứ.

Chị ta phì cười.

"Cậu muốn hủy hợp đồng? Được thôi. Mười triệu tiền vi phạm hợp đồng, trả xong cậu có thể biến."

Nhìn đôi giày bóng đá của cậu, chị ta cười mỉa.

"Ngài kim chủ kia chịu cho cậu mười nghìn mua giày, nhưng đâu có nghĩa sẽ chịu trả mười triệu này cho cậu."

Cậu không nói gì cả, chỉ lấy điện thoại từ trong túi áo, dưới ánh nhìn của chị, mở một tệp ghi âm.

Trong đó truyền đến một giọng nữ vô cùng rõ ràng, nghe là biết cô ta đang nịnh hót.

"Đạo diễn Tương, Lộ Văn Tinh gặp may mới được ngài để ý. Nếu ngài chê, thì Mang Chanh vẫn còn những nghệ sĩ khác."

Đó là giọng của Vương Mạn, rồi tiếp đến là giọng của Tương Chính Tần.

"Vừa nhìn tôi đã thấy Lộ Văn Tinh là hạt giống tốt rồi, mà tôi cũng thích người chăm chỉ biết vươn lên như thế. Thôi thì, tối đến cô hãy đưa cậu ta..."

Những lời còn lại chưa kịp thốt ra, Lộ Văn Tinh đã ấn dừng tệp, mà vẻ ngạo mạn trên mặt Vương Mạn cũng đã thay đổi.

"Lộ Văn Tinh à, có chuyện gì mình thương lượng với nhau. Cậu không muốn thì tôi đưa người khác, có gì khác nhau đâu."

Cậu quá mức bình tĩnh, khiến chị lo cậu còn giữ những tệp ghi âm khác nữa, thế nên Vương Mạn vội nén lửa giận xuống, dỗ dành cậu.

"Tôi có thể đưa hợp đồng quảng cáo KM cho cậu."

Quào?

Cậu cười khẩy trong lòng.

Chị ta hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại.

"Chắc cậu cũng biết, chiều nay ảnh đế họ Cố kia sẽ đến tuyển khách mời, cậu điển trai thế này, sẽ dễ được chọn lắm."

Cậu vẫn lặng thinh, chị ta nghiên răng dỗ tiếp. "Cậu nghĩ lại đi, hủy hợp đồng không phải một nước đi sáng suốt đâu."

"Chẳng sao cả."

Cậu chẳng định chừa mặt mũi cho chị ta, cứ thế đứng dậy rời đi.

Vương Mạn xảo quyệt như thế, cũng chẳng phải lần đầu tiên nói lời mà không giữ lấy lời, rõ định lừa Lộ Văn Tinh xóa bản ghi âm.

Nhưng còn lâu cậu mới mắc lừa, hợp đồng quảng cáo đó hay cơ hội được vị ảnh để kia chọn làm khách mời, rồi cũng sẽ thuộc về Văn Dụ thôi.

Bởi vì...

Thế giới này chính là thế giới của cuốn tiểu thuyết "Sao hot".

Mà Văn Dụ và vị ảnh đế họ Cố kia chính là nhân vật chính.

Còn cậu chỉ là một vai phụ được hi sinh để làm nền cho câu chuyện của hai người kia thôi.

Trong truyện, nhân vật thụ, Văn Dụ giấu đi thân phận con nhà giàu, tự mình đứng vững trên giới giải trí.

Từ khi gia nhập nơi đây, Vương Mạn suốt ngày lẽo đẽo theo sau chăm sóc cậu ta, còn chu đáo hơn cả trợ lý sinh hoạt nữa. Vì ngay từ đầu, chị ta đã biết thân thế của Văn Dụ rồi.

Nhận hợp đồng quảng cáo với KM rồi ra mắt với công chúng, sau đó nhờ tham gia chương trình với nhân vật công mà nổi tiếng gấp mười lần cho với trước đây, từ sao nhỏ tuyến mười tám đã lắc mình thành sao hot.

Nhưng đó là vốn tài nguyên dành cho Lộ Văn Tinh, thấy cậu ta nổi như thế cậu liền ghim thù, gây hại vài lần rồi rước lấy cơn giận từ những người hâm mộ cậu ta.

Những người đó đã hợp tác vạch trần hành vi phạm tội của cậu, biến cậu trở thành đích chỉ trích của dân cư mạng.

Cũng vì thế mà cha nuôi của cậu mất việc, mà mẹ nuôi thì bị những xác chết do các fan cuồng gửi tới mà lên cơn tim, rồi qua đời.

Đến em trai đang học ở trường cấp ba cũng trở thành nạn nhân của bảo lực học đường, vì không chịu nỗi áp lực dư luận mà buông mình từ lầu cao.

Còn cậu vô tình gặp phải một bệnh nhân trốn từ trại tâm thần, bị cán cho tàn phế, cả đời ngồi xe lăn.

Nếu chỉ mỗi một mình cậu thảm hại như vậy, chắc chắn Lộ Văn Tinh sẽ không để ý đến.

Nhưng khi có vài cảnh trong mơ đã biến thành hiện thực, cậu liền cảnh giác.

Dù không biết bố mẹ ruột là ai, nhưng bố mẹ nuôi rất thương cậu. Đã đánh mất gia đình một lần nên cậu hiểu rõ tình gia đình quý giá cỡ nào, Lộ Văn Tinh không muốn họ phải khốn khổ một lần nữa.

Cậu sẽ không dại dột như trong cuốn truyện đó, nhưng nếu mà thế giới đó sẽ ép cậu đi theo cốt truyện, chắc cậu sẽ không điều khiển được mình mất.

Nghĩ thật lâu, cậu quyết định hủy hợp đồng với công ty.

Không bàn đến chuyện có xuất hiện chuyện ép buộc đi theo cốt truyện đó không, trước hết rời xa thế giới này, tránh xa nhân vật thụ kia đã.

Hiển nhiên là, nếu không rạch mặt với công ty thì một tệp ghi âm đó làm sao có thể giúp cậu hủy hợp đồng được. Mà chuyện này vốn phổ biến trong công ty truyền thông mà.

Dù Lộ Văn Tinh có công khai tệp ghi âm này với giới giải trí đi chăng nữa, thì họ cũng chẳng dám tung lên khi chuyện ấy dính đến nhân vật lớn thế này.

Bởi cậu cần một quân bài thương lượng tốt hơn.

- --Đing

Thông báo tin nhắn giọng nói cắt ngay suy nghĩ của cậu, mà người gửi đến chính là bạn cùng phòng thời đại học.

"Cu Tinh, Mang Chanh Ent nhà cậu đúng là trâu thật, trước còn được đạo diễn tuyển, nay thì thêm cả ảnh đế Cố kia nữa."

Lộ Văn Tinh còn chưa kịp trả lời đã thấy cậu ta gửi thêm, cất giọng kích động vô cùng.

"Tham gia chương trình với ảnh đế luôn nhỉ, cậu thấy cậu may chưa, nếu anh ta là kẻ cuồng mặt, chẳng phải cậu được chọn rồi sao?"

Làm gì có chuyện đấy.

Thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra, Lộ Văn Tinh cắt ngang ảo tưởng của bạn mình, rẽ về phía toilet.

"Đứng có ngốc thế, có phải tuyển khách mời nữa đâu, này là tuyển tú...rồi."

Vừa dứt lời, cậu đã thấy Cố - tuyển tú - Yến Thâm đang rửa tay ở đó.

Họ nhìn nhau qua gương, bầu không khí nhất thời lúng túng.

Cậu bối rối bỏ điện thoại vào túi.

Mà bây giờ vẫn chưa tới hai giờ rưỡi, cậu nhớ Vương Mạn nói là ba giờ mới phỏng vấn, xem ra anh ta cũng đến sớm ghê nhỉ.

Nhưng cậu chẳng bận tâm đến chuyện này, Lộ Văn Tinh nở nụ cười xã giao, như thể chẳng có gì xảy ra.

"Chào thầy Cố, thầy đến sớm quá."

Cố Yến Thâm rút hai tờ giấy vệ sinh, từ tốn lau sạch tay, chỉ để lại một góc nghiêng lạnh lùng cho cậu.

Mà cậu cũng không hơi đâu ngắm nghía, với lại cũng chẳng biết được người đàn ông này đã nghe thấy lời mình nói chưa.

Qua vài giây, Lộ Văn Tinh nghĩ mình nên chịu khó một chút, sang toilet dưới lầu chẳng hạn.

"Ngại quá, tôi đi nhầm."

Cậu dứt lời toan rời đi, thì đã nghe Cố Yến Thâm cất giọng lạnh tanh từ sau lưng.

"Sao nào? Bộ định đi nhà vệ sinh nữ chắc?"

Lộ Văn Tinh:...

***

Pơ: Là quà gửi bạn, tôi sẽ cố gắng hoàn thành, yên tâm nhé.