Ngạn Sơ cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, phát hiện ra số tiền đó đã bị công ty quản lý bòn rút hết, số tiền ít ỏi còn lại cũng đã được gửi về quê nhà, chỉ còn lại chút tiền lẻ này cho cậu.
Lúc này, lòng Ngạn Sơ lạnh toát, còn lạnh hơn cả gió rét bên ngoài.
Không ăn được miến chua cay rồi...
"Chàng trai trẻ, còn muốn ăn miến chua cay không?" Ông chủ quán tay vẫn bận rộn không ngừng, nhưng ngoài miệng vẫn hòa nhã hỏi.
"Cái đó, xin lỗi, tôi không..."
"Cho cậu ấy một bát."
Giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang lời Ngạn Sơ định nói.
Một bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng từ phía sau đưa ra, Ngạn Sơ chỉ kịp nhìn thấy một chiếc điện thoại màu đen, sau đó bên tai vang lên tiếng "bíp", quét mã thành công.
"Được rồi! Hành lá, rau mùi tự lấy nhé, ở khu gia vị kia kìa! Hai người cứ tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa tôi sẽ mang ra cho!" Ông chủ nhiệt tình gọi, chỉ vào mấy bát gia vị nhỏ ở đằng xa.
Hai người...
Lúc này Ngạn Sơ mới thực sự nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông phía sau.
Mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, ngũ quan sắc nét, góc cạnh rõ ràng, dáng người cao thẳng như tùng, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm.
Người đàn ông đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, cố tình che đi đôi mắt.
Nhưng Ngạn Sơ thấp hơn đối phương một chút, hơi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy rõ ngũ quan của đối phương.
Dung mạo tuấn tú như vậy, còn tuấn tú hơn cả công tử đẹp trai nhất Đại Quân, Ngạn Sơ chưa từng thấy ai đẹp như vậy.
Trong lúc nhất thời cậu ngây người ra tại chỗ.
Mãi đến khi đối phương không để ý đến cậu mà đi đến cái bàn ở trong góc ngồi xuống, Ngạn Sơ mới hoàn hồn, chạy nhanh theo sau.
"Đa tạ công tử... À không, cảm ơn anh đã trả tiền giúp tôi, tôi, tôi ngày mai..."
Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, ngày mai trả tiền có phải là quá muộn không?
Liền đổi lời: "Tôi tối nay về sẽ trả tiền lại cho anh!"
"Không cần trả." Người đàn ông thậm chí còn không ngẩng đầu lên, ngón tay bấm trên điện thoại, chiếc mũ bóng chày che khuất hơn nửa khuôn mặt, dường như cố tình tránh né điều gì đó.
Người đàn ông cứ nghĩ sẽ nghe thấy đối phương nài nỉ, ví dụ như "Làm vậy sao được", "Lần sau tôi mời anh nhé", "Thêm WeChat trước đã" các kiểu.
Dù sao vì khuôn mặt này và thân phận này, anh đã gặp quá nhiều trường hợp bị bắt chuyện rồi.
Tuy nhiên, người trước mặt chỉ dừng lại vài giây, rồi nhanh nhảu nói: "A, vậy được rồi, cám ơn anh."
"..."
Ngạn Sơ rất biết điều mà rời đi, không ngồi cùng bàn với người đàn ông, mà chuyển sang một góc khuất khác, ngồi xoa xoa đôi bàn tay bị lạnh cóng ngoài trời.
Cuối cùng chắp hai tay lại, thầm cảm ơn trong lòng: Công tử mỹ mạo, lại còn tốt bụng, hào phóng, người tốt sẽ bình an cả đời.
...
"Hắt xì!" Ở một bàn không xa, đại ảnh đế Vệ hắt hơi một cái.
Mũi hơi ngứa, anh đưa tay lên sờ sờ.
Chắc chắn là "lão cổ hủ" ở nhà vừa cãi nhau với anh đang mắng anh.
Bữa cơm gia đình tốt đẹp hôm nay, tất cả đều bị phá hỏng vì cuộc tranh cãi giữa anh và ba anh.
Hiếm khi được nghỉ phép một lần, vậy mà lại không thoải mái chút nào.
Anh nhất thời bực bội bỏ ra ngoài, vậy mà quên cả đeo khẩu trang.
Khi đi ngang qua con phố cổ này, bị mùi thơm của quán ăn nhỏ ven đường này hấp dẫn, chân không tự chủ được mà bước vào.
Anh muốn xếp hàng mua một bát mì, nhưng cậu nhóc phía trước cứ lề mề mãi, miệng còn lẩm bẩm gì đó, nghe không rõ.
Cậu nhóc có bóng lưng gầy gò, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh, cái ót ngược lại mịn mà đẹp mắt, tóc mềm mại, rất bồng bềnh, phần cổ trắng nõn lộ ra ngoài không khí.
Sau tai phải, còn có một nốt ruồi đỏ tươi, kết hợp với làn da trắng sữa, càng thêm nổi bật.
Cậu nhóc thấp hơn anh gần một cái đầu.
Vệ Đình Tiêu không cố ý muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, thật sự là do thị lực anh quá tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy số dư chỉ còn bốn đồng năm trong thẻ của đối phương.
Hèn gì lại lề mề lâu như vậy.
Cậu nhóc dường như cũng biết mình không có tiền để ăn bữa này, sợi tóc trên gáy rõ ràng bị xìu xuống.
Vệ Đình Tiêu bị cảnh tượng này chọc cười, ma xui quỷ khiến liền ra tay.
Thôi, trả tiền giúp cậu nhóc này vậy, nước miếng của cậu sắp nhỏ vào trong nồi rồi.