Chương 10

Vì vậy, với khuôn mặt vô cùng "chân thành", Ngạn Sơ mở cửa.

Bốn đôi mắt ở cửa đồng loạt nhìn cậu, như thể đang đợi cậu mở cửa vậy.

Sự chân thành trên mặt Ngạn Sơ biến thành động tác lùi lại nửa bước.

Ngạn Sơ: "..."

Đây, đây là muốn làm gì?

"Tiểu Ngạn Tử, đã tỉnh rồi thì đừng lãng phí thời gian nữa, đi nhanh! Anh và anh Thức An sẽ cản lão Vương!" Vưu Kỳ đẩy nhẹ Ngạn Sơ một cái.

"Hả?"

"Tiểu Ngạn, bệnh viện tư nhân của chú anh rất kín đáo, đã xin phép nghỉ cho em rồi, dù sao thì... hôm nay cứ đi kiểm tra trước đã." Dụ Thần Chu nhìn Ngạn Sơ với ánh mắt đầy thương xót.

"A?"

"Ngạn Sơ, lúc này không thể giấu bệnh sợ thầy được, chuyện này liên quan đến cả nhóm… Ưm ưm ưm! Vưu Kỳ, em làm gì vậy!"

Vưu Kỳ vội vàng bịt miệng Quan Sóc lại: "Không biết nói thì đừng nói! Thôi thôi, Tiểu Ngạn Tử đi nhanh đi, đội trưởng Dụ sẽ đi cùng em, đừng sợ!"

Mười phút sau.

Ngạn Sơ ngồi trong xe, mặt vẫn còn ngơ ngác.

Những điều bịa đặt tối qua lại khiến cậu rơi vào tình huống này đây.

Thật ra cũng không phải lừa gạt hoàn toàn, Ngạn Sơ vẫn có ký ức của nguyên chủ, nhưng khi linh hồn cậu đến cơ thể này thì cậu vẫn không thể chuyển đổi ký ức về ca hát và vũ đạo của nguyên chủ thành hành động của cơ thể được.

Nói tóm lại, chính là đầu óc và cơ thể không đồng bộ, muốn thích nghi hoàn toàn thì Ngạn Sơ cảm thấy cần phải mất rất nhiều thời gian.

Từ nhỏ đến lớn Ngạn Sơ đều rất sợ đi đến y quán, hồi nhỏ hay ốm đau nên thường xuyên bị cha ép uống thuốc đắng, bản thân cũng là khách quen của các y quán.

Thế giới này đã gọi y quán là bệnh viện, mặc dù tiên tiến hơn rất nhiều, nhưng cảm giác không thoải mái ở những nơi xa lạ là phản ứng bản năng của Ngạn Sơ.

"Cậu run cái gì? Sợ đi bệnh viện à?" Quan Sóc ngồi bên cạnh Ngạn Sơ, cảm nhận được tình trạng của người bên cạnh.

Đáng lẽ chỉ có Dụ Thần Chu đi cùng Ngạn Sơ đến bệnh viện, nhưng Quan Sóc nhất quyết đòi đi theo, có lẽ là muốn tạo cơ hội xin lỗi.

Tên ngốc này, mỗi lần mở miệng đều như khıêυ khí©h, cả người đầy gai nhọn.

Dụ Thần Chu vội vàng an ủi: "Đừng sợ, lần kiểm tra này không cần tiêm hay lấy máu, nên không sao đâu."

Ngạn Sơ ngoan ngoãn khẽ gật đầu, không giải thích việc lúc nãy mình chỉ rùng mình một cái thôi, nhỏ giọng nói: "Làm phiền anh rồi ạ."

Cả hai đều ngẩn ra.

Dụ Thần Chu mỉm cười dịu dàng: "Đừng khách sáo, bây giờ chúng ta cũng chẳng khác gì người một nhà, các em đều là em trai của anh."

Người một nhà sao...

Ngạn Sơ không khỏi nhớ đến người và việc ở Đại Quân. Từ sau khi cha mất, phụ thân cậu hầu như không đến tiểu viện, chắc là không muốn quan tâm cậu nữa, e rằng dù cậu có biến mất khỏi cái nhà này, phụ thân cũng chẳng quan tâm.

Cha cũng giống cậu, là một ca nhi, chỉ là mệnh quá mỏng, đã mất khi cậu mới mười tuổi...

Đã qua bao nhiêu năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại, Ngạn Sơ vẫn không khỏi thấy đau buồn vô cùng.

Lúc này, Quan Sóc vốn chậm chạp trong chuyện tình cảm nhưng cũng cảm nhận được tâm trạng uể oải của người bên cạnh.

Hắn thầm lẩm bẩm một câu: Có cần phải sợ đi bệnh viện đến vậy không?

Muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng lại sợ nói sai sẽ phản tác dụng. Vưu Kỳ khuyên hắn trên đường đi nên ít nói một chút, tuy ngoài miệng hắn tỏ vẻ khó chịu từ chối, nhưng thực ra cũng đồng tình.

Quan Sóc biết mình dễ bị cảm xúc làm cho kích động, không kiểm soát được, cho nên cũng không muốn gây ra thêm hiểu lầm, cuối cùng vẫn chọn im lặng.

Vì đội trưởng cũng đang ở bên cạnh, thế nên để đội trưởng an ủi thì hợp lý hơn.

Sau khi đến bệnh viện, mọi việc của Ngạn Sơ đều được sắp xếp đâu vào đấy.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu đến bệnh viện thời hiện đại, bên trong là những thiết bị y tế và phương pháp kiểm tra mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Nằm trên đống máy móc, Ngạn Sơ đột nhiên thấy lo liệu y học hiện đại có thể phát hiện ra việc cơ thể này đã bị đổi hồn hay không.

Ngay từ đầu cậu nên từ chối đến bệnh viện mới phải!

Nhưng khi đối diện với ánh mắt quan tâm của đội trưởng Dụ, Ngạn Sơ lại không thể nói ra một chữ "không".

"Có thể xuống rồi."

Lời nói của bác sĩ kéo Ngạn Sơ ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Sau khi lễ phép cúi đầu cảm ơn, Ngạn Sơ bước ra khỏi phòng khám trước.

Cậu không dám nhìn vào mắt bác sĩ, sợ việc mình bị đổi hồn sẽ bị bác sĩ thời hiện đại phát hiện.

"Đội trưởng Dụ." Lúc ra ngoài, Ngạn Sơ nhỏ giọng gọi.

Dụ Thần Chu và Quan Sóc đang đợi bên ngoài, thấy cậu thì tiến lên.

Dụ Thần Chu lập tức ôm lấy Ngạn Sơ, tiện tay xoa đầu cậu.

Anh ấy hoàn toàn quên mất việc Ngạn Sơ không thích bị người khác chạm vào, chỉ muốn cho cậu em trai một chút cảm giác an toàn vào lúc này.