Chương 107: Gỡ bỏ gánh nặng trong trái tim hắn

Ngụy Tiêu hiển nhiên không ngờ Lăng Vân Phàm lại có mặt trong văn phòng, đứng ở cửa lắp bắp nói: “Tiền, tiền bối, anh tăng ca à?"

Lăng Vân Phàm biết mình không thể ở cùng phòng với Omega trong tình trạng hiện tại, cậu che các tuyến sau gáy và cầu nguyện rằng pheromone của mình sẽ không tràn ra quá nhanh, thậm chí không có thời gian để quay lại tắt máy tính, cậu nhanh chóng đứng dậy rời đi: "Sao cậu lại quay về? Không phải hôm nay có buổi liên hoan chào mừng cậu à?"

Ngụy Tiêu nhẹ nhàng kéo cổ áo mình, nặng nề hít một hơi, ánh mắt mất tập trung trở nên mơ hồ, cậu ta còn không ý thức được tình thế hiện tại không ổn, chậm rãi nói: “Tiền bối, mấy ngày nay em đang có kỳ phát tình. Thuốc ức chế của em để quên ở văn phòng, em quay lại lấy, em...đợi đã, tiền bối...có phải anh..."

Mặc dù Ngụy Tiêu đứng trước cửa, nhưng Lăng Vân Phàm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây nên bước nhanh về phía cửa, cậu đã tới cửa, nghe được lời nói của Ngụy Tiêu, cậu sợ đến mức giật mình dừng bước chân, che miệng mũi mình lại.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Hai người ở gần nhau như vậy, Ngụy Tiêu không khỏi ngửi thấy mùi pheromone của Lăng Vân Phàm, trợn mắt kinh ngạc, tứ chi lập tức run lên vì bị kí©h thí©ɧ, thân thể nhẹ nhàng ngã xuống đất như thể xương cốt đã bị xé toạc ra, mặt đỏ bừng và thở hổn hển, sau đó pheromone của Omega áp đảo về phía Lăng Vân Phàm.

Omega trước mặt đang phát tình.

Khi Alpha ở thời kỳ nhạy cảm gặp Omega đang phát tình, hầu như chỉ có một kết cục.

Chân của Lăng Vân Phàm đông cứng như chì, cậu nghe thấy lý trí trong đầu mình đang hét lên: Mau rời khỏi đây, đừng đến gần cậu ta, mau rời đi.

Nhưng điều này chắc chắn khiến Lăng Vân Phàm cảm thấy vô cùng đau đớn.

Như thể cậu sắp chết đuối trong vùng biển sâu tối tăm và lạnh lẽo, bản năng kéo cậu lên mặt nước để hít thở không khí trong lành, nhưng lý trí mách bảo cậu rằng việc làm đúng đắn nhất là tự dìm mình xuống.

Lăng Vân Phàm không cách nào suy nghĩ, cậu cảm giác thân thể mình như bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lại, cậu vô ý thức ngồi xổm xuống, nhìn Omega nằm rũ rượi trên mặt đất trước mặt, giống như một con sư tử nhìn thấy một con cừu non không thể vùng vẫy, con cừu run rẩy kêu lên, dụ dỗ nó ăn ngay một bữa ngon lành.

Lúc này, Ngụy Tiêu cũng mất đi ý thức do rơi vào trạng thái phát tình sâu, cậu ta nắm chặt tay áo của Lăng Vân Phàm, khóc lóc van xin: "Tiền bối, cứu cứu em, em đau quá, làm cho em thoải mái đi, xin anh."

Lăng Vân Phàm không trả lời, nhưng cậu cũng không rời đi.

Thân là Alpha, cậu không giống như Omega lúc ấy sẽ mềm thành vũng nước, nhưng Lăng Vân Phàm lại không bình tĩnh đi đâu cả, toàn thân căng thẳng, gần như cố gắng hết sức để chống lại bản năng, khiến mọi bộ phận đều không thể bình tĩnh được. Xương và cơ bắp trên cơ thể cậu đang run rẩy, lộ ra vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo và suy sụp.

Ngụy Tiêu không chịu nổi sự im lặng, một tay tóm lấy cánh tay Lăng Vân Phàm, tay kia mở hai cúc áo sơ mi đầu tiên của cậu ta, để lộ ra sau gáy, cậu ta kêu lên: “Tiền bối, có lẽ anh có thể cho em một cái ký hiệu tạm thời. Mau đánh dấu tạm thời em. Làm ơn, dù sao kí hiệu tạm thời cũng sẽ biến mất, anh chỉ cần cắn em, hai chúng ta sẽ được tự do, tiền bối, làm ơn."

Lăng Vân Phàm nghiến răng, phát ra âm thanh đau đớn từ cổ họng.

Cuối cùng cậu chậm rãi mở miệng...

-

Tám giờ rưỡi, Kỷ Thương Hải đúng giờ đến bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng nơi studio Niệm Dung tọa lạc.

Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Vân Phàm, muốn nói với Lăng Vân Phàm rằng hắn đã đến rồi.

Thế nhưng bên kia không nghe máy.

Kỷ Thương Hải khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất an, lập tức xuống xe đi đến studio tìm Lăng Vân Phàm.

-

Lúc này, Lăng Vân Phàm đang há miệng cắn mạnh, cắn vào lòng bàn tay.

Cậu dùng lực mạnh đến mức cắn vào lòng bàn tay cho đến khi chảy máu.

Máu đỏ tươi có mùi tanh thoang thoảng chảy ra từ kẽ răng của Lăng Vân Phàm, nhuộm đỏ khóe miệng và cằm cậu.

Ngụy Tiêu bị hành động tự hại mình của cậu làm cho sững sờ tại chỗ.

Cơn đau tách rời da thịt hơi khiến lý trí của Lăng Vân Phàm trở lại, tứ chi dường như không còn tê liệt, không thể cử động, cậu đẩy Ngụy Tiêu ra, nói nhanh uống thuốc gì đó, sau đó vịn vào tường đứng dậy loạng choạng rời đi.

Lăng Vân Phàm đi vào thang máy, dựa vào tường, đầu óc như bột nhão, thở hổn hển như cá mắc cạn, lập tức không thể bình tĩnh lại, cảm giác nóng bức trong thời kỳ dịch cảm khiến đầu óc choáng váng.

Thang máy thuận lợi đi xuống tầng hầm, sau đó cửa thang máy từ từ mở ra.

Kỷ Thương Hải đang đứng ở ngoài thang máy.

Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm, thấy trên mặt cậu đỏ bừng không tự nhiên, không nhịn được phóng pheromone ra. Ngoài ra, Lăng Vân Phàm còn có mùi thơm nồng nặc của pheromone Omega, một hương thơm ngọt ngào xoay quanh cả người Lăng Vân Phàm, khiến người ta khó có thể không nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó.

Lý trí của Kỷ Thương Hải ầm ầm sụp đổ.

Hắn bất chấp kéo Lăng Vân Phàm ra khỏi thang máy, dùng lực mạnh đẩy cậu vào tường, lực mạnh đến mức gần như bóp nát vai của Lăng Vân Phàm.

"Cậu đã làm gì?" Hai mắt Kỷ Thương Hải đỏ ngầu, gần như điên cuồng gầm lên: "Cậu đang trong kỳ dịch cảm sao? Có phải cậu đánh dấu Omega rồi không? Mau nói cho tôi biết? Sao cậu có thể làm như vậy với tôi? Tôi không nên để cậu rời khỏi tầm mắt của mình... "

Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải đang giận dữ, rõ ràng là hai người đang trải qua một khoảnh khắc tồi tệ như một cơn bão, nhưng Lăng Vân Phàm đột nhiên nhớ lại quá khứ, một khoảnh khắc nào đó vào năm lớp 11 trung học.

Khi đó, cậu vô tình gặp phải Dung Trạm đang phát tình trong túp lều bằng thiếc của sân chơi, Kỷ Thương Hải đến sau cũng túm lấy vai cậu ép vào tường tra hỏi.

Lăng Vân Phàm không khỏi nghĩ: A, thì ra lúc đó Kỷ Thương Hải ghen. Thì ra lúc đó Kỷ Thương Hải thật sự thích mình.

Ý nghĩ này thực sự không phù hợp với tình huống hiện tại, nhưng kỳ diệu là, Lăng Vân Phàm chỉ có ý nghĩ đó trong tâm trí lúc này.

-

Kỷ Thương Hải đang vô cớ rống giận Lăng Vân Phàm, bỗng nhiên nhìn thấy lòng bàn tay Lăng Vân Phàm chảy máu, màu đỏ tươi trong nháy mắt làm cay mắt Kỷ Thương Hải, hắn đột nhiên tỉnh táo lại.

Kỷ Thương Hải đột nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Hắn nghĩ thầm: Mình vừa nói gì vậy? Có phải mình lại làm sai gì rồi không? Liệu Lăng Vân Phàm có tức giận vì điều này không? Lăng Vân Phàm sẽ bỏ rơi mình, và ghét mình vì điều này, đúng như lời tiên tri Kỷ Phi nói.

"Xin lỗi, Vân Phàm, thật xin lỗi." Kỷ Thương Hải run rẩy, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, bất lực kêu lên: "Không phải tôi cố ý thô lỗ với cậu, tôi đã nói sai, làm sai.... cậu đừng giận, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi, tôi thực sự sẽ thay đổi, đừng ghét tôi..."

“Kỷ Thương Hải.” Lăng Vân Phàm đưa tay ôm lấy khuôn mặt Kỷ Thương Hải, sau đó nghiêng người hôn hắn.

Kỷ Thương Hải cứng đờ tại chỗ.

Nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ xoa dịu mọi căng thẳng.

Sau nụ hôn, Lăng Vân Phàm nhìn vào đôi mắt như mực trong vắt như biển sao của Kỷ Thương Hải, nói: "Người nên nói xin lỗi là tôi, xin lỗi vì đã khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Tôi đã gặp Omega đang phát tình, nhưng tôi không làm gì cả, không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng, ôm tôi một cái, cho tôi một ít pheromone của cậu."

Nghe vậy, Kỷ Thương Hải ôm chặt Lăng Vân Phàm vào trong ngực, dùng lực gần như ép chặt cậu vào trong xương thịt.

Sau đó Kỷ Thương Hải phóng pheromone.

Hương thơm lạnh lẽo nồng nàn của hoa súng dễ dàng xua tan mùi pheromone Omega trên người Lăng Vân Phàm, dần dần xoa dịu Lăng Vân Phàm đang bị mắc kẹt trong cái nóng.

Lăng Vân Phàm ôm lại Kỷ Thương Hải, cảm khái thở dài, sau đó nhẹ giọng nói: "Kỷ Thương Hải, tôi yêu cậu, tôi thật sự yêu cậu, cho nên tin tưởng tôi đi."

Kỷ Thương Hải cảm thấy cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, vừa mở miệng định đáp lại, liền rơi nước mắt, làm ướt quần áo trên vai Lăng Vân Phàm, “Ừm, được.”

Điều mà Kỷ Thương Hải lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Lăng Vân Phàm đang trong thời kỳ nhạy cảm, đã gặp một Omega đang phát tình.

Từ khi cả hai được xác định là Alpha, sự việc này đã vươn mình như một cơn ác mộng, luôn làm cho Kỷ Thương Hải sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi.

Nhưng bây giờ, mặc dù chuyện đó đã xảy ra nhưng kết quả lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của Kỷ Thương Hải.

Nút thắt này đã chôn sâu trong lòng Kỷ Thương Hải từ khi hắn còn nhỏ, đã mục nát trong máu xương của hắn theo thời gian, cuối cùng cũng được chính Lăng Vân Phàm gỡ bỏ.