“Thiên phạt tiến hành.”
Dường như có bông tuyết mịn màng rơi xuống trán cô, khiến cho dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô ngừng lại.
Đầu ngón tay trắng như tuyết, thon dài của người đó nhẹ nhàng chạm vào trán cô, lạnh băng như sương như tuyết.
Đôi mắt linh động, kỳ ảo mà thuần triệt nhìn vào cô.
“Từ nay về sau, tội vượt giới hạn của cô, sẽ được xóa bỏ.”
Lời này nghe rất kỳ lạ, cô sắp làm người chết tới nơi rồi, xóa bỏ tội làm gì nữa?
Chỉ là cô không kịp hỏi, bởi vì ngay khi lời Thiên Đạo vừa dứt, bóng dáng y dần trở nên mờ ảo, tiêu tan như cát bụi.
Thư Yểu lại cảm nhận được trọng lực. Sau khi Thiên Đạo rời đi, trong hiện thực cô vẫn là tội nhân đang bị phong ấn trên huyền thiết trụ.
Mà trong khoảnh khắc y tiêu tán đó, Liễu Vân đang nhắm mắt cầu nguyện bỗng nhiên mở bừng mắt, mừng như điên mà hô to: “Thiên Đạo đại nhân đã đáp lại lời khẩn cầu của ta!”
Những lời này của Liễu Vân giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, phá vỡ sự im lặng trong không gian, xung quanh đồng loạt ồ lên.
Mọi người mừng như điên lại sợ hãi, xôn xao bàn tán về thần tích ngàn năm khó gặp này.
“Không hổ là thần nữ đời sau, Bích Vân Thần Nữ ở tuổi nàng cũng chưa ưu tú được như thế.”
Bích Vân Thần Nữ nhìn đệ tử của mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng và thành kính, hết lòng mà ca tụng Thiên Đạo.
Liễu Vân mặt mày rạng rỡ, nghe người khác tâng bốc càng khó nén vẻ đắc ý trên mặt.
“Tuân Thiên Đạo chỉ dụ ——”
Mọi người đồng thời bái lạy, cung kính lắng nghe.
“Yêu nữ Thư Yểu,…” - Liễu Vân lời lẽ chính đáng mà quát lớn: “Ngươi phạm vào tội vượt quá giới hạn, thiên lôi kia, ngươi hãy ngoan ngoãn mà chịu đựng!”
Chung quanh đồng thời vang lên tiếng hoan hô.
Thậm chí ngay cả Ý Bồ đạo quân, ở trước mặt ý trời cũng phải cứng nhắc cười tươi vỗ tay.
Cho dù Thư Yểu là máu mủ duy nhất của ông.
Bởi vì Thiên Đạo đã ra lệnh.
Cái gọi là một lời định sinh tử, chỉ thế mà thôi.
Sấm sét trong mây phát ra những âm thanh nặng nền, tia sét thoắt ẩn thoắt hiện, mây đen cuồn cuộn, thiên phạt dần hình thành.
Nhưng khi thứ này giáng xuống, Thư Yểu lại không thấy đau đớn như trong tưởng tượng.
Cô nghe thấy người khác kinh giận gào lên:
“Sao ả lại không chết!”
“Lôi phạt phá tan phong ấn trên người ả, thế thôi!?”
Thư Yểu mê mang mà mở to mắt.
Khác với khi Thiên Đạo hạ phàm cho cô tự do tạm thời, lần này cô thật sự thoát khỏi dây trói.
Tia lửa bé nhỏ rơi trong lòng bàn tay cô, lấp lóe ánh sáng, sau đó từ từ tắt đi.
Tựa như que pháo bông vậy.
Lúc này cô mới nhớ tới lời chỉ bảo cuối cùng của Thiên Đạo…… Dường như vừa nãy y đã cố tính không giải thích rõ ràng để khiến cô cẩn thận cảm nhận được sự sợ hãi hối hận khi thuật mị hoặc mất hiệu lực, răn đe cô ngày sau phải cẩn thận hơn khi sử dụng thuật mị hoặc.
Nghĩ như thế thì có vẻ cách Thiên Đạo thả mồi lại rất có tâm.
“Phỉ báng Thiên Đạo chính là tử tội.”
Giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai cô, tựa như tiếng ngọc rơi trên mâm bạc.
Thư Yểu theo bản năng tìm kiếm bóng dáng thần mà không thấy đâu.
“Ngươi không cần phải nói. Ta nghe thấy lời kêu gọi của phàm nhân rồi.”
Chẳng lẽ Thiên Đạo chưa rời đi sao?
Thư Yểu ngậm miệng lại, suy nghĩ khẽ hoạt động.
Thiên Đạo đã khóa giao diện nhân vật của y, Thư Yểu không thể nhìn được các trị số, nhưng kinh nghiệm cho cô biết, chỉ có đạt từ 95 điểm hảo cảm mới có khả năng khiến nhân vật bị quyến rũ phá vỡ quy tắc của bản thân họ.
Mị hoặc thuật đại thành công, xác thật hiệu quả phi thường.
Nó thậm chí có thể làm Thần Chỉ vô tình rơi vào lưới tình với một yêu nữ.
Từ tuyên cổ tới nay, đây có lẽ lần đầu tiên Thiên Đạo rung động.
Cho nên hành động này có lẽ là xuất phát từ sự tò mò muốn tìm hiểu, hoặc là, tình tố vẫn chưa tan hết.
……
Thần Chỉ vẫn chưa lựa chọn rời đi.
Trên hình pháp đài, mọi người vẫn đang xôn xao tranh luận.
Thái độ của Thiên Đạo với Thư Yểu đã thể hiện rõ ràng qua lôi phạt.
Sắc mặt Bích Vân Thần Nữ hơi trầm xuống: “Vân nhi, nguyên văn lời của Thiên Đạo đại nhân nói với con như nào?”
“Thiên Đạo nói……”
Nhận ra mọi chuyện không ổn, môi Liễu Vân run nhè nhẹ, khó khăn mà nhè ra tám chữ: “Lần này cảnh cáo, không có lần sau.”
Lời trách móc Thư Yểu hùng hồn khi nãy chỉ là bản dịch làm màu theo ý hiểu của nàng thôi.
Dù sao Liễu Vân cũng không đoán được, Thiên Đạo “cảnh cáo” sẽ nhẹ nhàng như thế.
Rốt cuộc đó chính là Thiên Đạo! Ở trong lòng Liễu Vân, cho dù là “cảnh cáo nhẹ nhàng” cũng nên cho Thư Yểu lột da.
Ai biết thật sự là cảnh cáo thôi đâu……
Suy xét đến mặt mũi chưởng môn, không ít trưởng lão sôi nổi đề nghị, hay là cứ vậy cho qua đi, Thư Yểu đã chịu đủ khổ rồi, cứ coi như lần này cảnh cáo đi.
Mọi người lại xôn xao cãi cọ, trong lúc đang giằng co, một giọng nói quen thuộc gấp gáp vang lên từ xa.
“Chưởng môn, ta có việc bẩm báo!”
Người tới là trưởng lão của một nhánh dòng dõi thần nữ trông coi Thông Thiên Thạch.
Thông Thiên Thạch là thánh vật quan trọng nhất của kiếm tông, có thể liên lạc với Thiên Đạo, trong trường hợp thần nữ mắc bệnh, nó là hi vọng cuối cùng của nhân loại.
Trưởng lão trông coi không biết chuyện thẩm phán, bởi vậy chỉ lo lắng nói: “Một khắc trước, Thông Thiên Thạch bỗng nhiên đỏ rực lên, là dị tượng vạn năm chưa từng có!”
Đó cũng là lúc Thư Yểu bị thẩm phán.
Điều này có nghĩa gì?
Chư vị cao tầng nhìn nhau, không khí nhất thời rất là kì quặc.
“Xin hỏi việc này nên xử trí như thế nào?” - Trưởng lão trông coi nôn nóng, thấy chưởng môn trầm mặc bèn nhìn về phía Bích Vân Thần Nữ xin ý kiến.
Bích Vân Thần Nữ trầm ngâm một lát, nói: “Việc này lúc sau ta sẽ tự tìm trong Thiên thính.”
“Chỉ là, ta có một kiến nghị, không biết chư vị nghĩ thế nào?”
Sau khi Thư Yểu xuống khỏi hình pháp đài thì ăn không ngồi rồi đến khi chưởng môn phân phó đệ tử truyền lời: lệnh cô đi qua nghe kết quả chung thẩm.
Người dẫn đường cho cô là một nam đệ tử, vốn còn cố tình giữ khoảng cách, nhưng sau khi Thư Yểu mỉm cười với hắn, nháy mắt, mặt tiểu ca kiếm tu đã đỏ bừng, quy tắc bảo mật gì cũng quên sạch.
Vì thế Thư Yểu thuận lợi biết được tất cả tình hình từ hắn, mà đệ tử kia chỉ mải ngượng ngùng, không hề phát hiện.
Thiên Đạo chứng kiến mọi chuyện: ……
“Ngươi quên mất lời cảnh cáo của ta.”
Thần Chỉ lạnh lùng nói.
Thư Yểu chớp chớp mắt: “Ta không dùng thuật mị hoặc tí nào nha, hay là ngài không cho ta mỉm cười với những người khác?”
Thiên Đạo trầm mặc một lát, nói: “Ta không có ý này.”
Ồ.
Thiên Đạo cũng có lúc đáng yêu.
Cô bắt đầu tâng bốc: “Ta biết ngay mà, quả nhiên ngài khoan dung độ lượng nhân từ.”
Thiếu nữ mặt mày như họa, khi cười rộ lên thì đôi mắt như gợn sóng lăn tăn trên hồ nước xuân, đệ tử dẫn đường nhìn mà đầu váng mắt hoa, suýt nữa bị vấp ngã.
“Thực xin lỗi! Ta, ta……” - ánh mắt hắn trốn tránh, sắc mặt đỏ bừng.
Thư Yểu tâm lý cho hắn bậc thang: “Ta vẫn là người có tội, sư huynh không tiện đáp lời ta, ta hiểu rõ.”
Đệ tử dẫn đường lần này hoàn toàn nói không nên lời, hắn nghẹn ngào một hồi lâu mới bình tĩnh lại được từ nụ cười của tiểu sư muội, tự đáy lòng cảm thán: “Sư muội tâm địa thuần thiện, Thiên Đạo quả nhiên công chính!”
Thư Yểu dịu dàng mà ngăn hắn lại: “Sư huynh, loại lời này không nên nói, hiện tại ta vẫn còn hiềm nghi.”
Đệ tử dẫn đường tỏ vẻ đồng tình, thái độ với cô càng thêm thương tiếc ôn hòa.
Nhưng lần này Thiên Đạo lại không phê bình nàng đồi phong bại tục, không biết có phải đã rời đi hay không —— với linh nhỏ bé của Thư Yểu lực thì không thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Đạo.
Cô kỵ tính nết cổ quái của Thiên Đạo nên không lên tiếng dò hỏi sự hiện diện của đối phương, chỉ yên lặng nhớ kỹ rồi tìm cơ hội thử sau.
Bởi vì có tình báo của nam đệ tử kia nên khi đi vào Nghị Sự Đường, Thư Yểu không hề hoảng hốt.
Nghị Sự Đường xây thành từ ngọc trắng tinh khiết, kiến trúc có thể nhận một kích hết sức của cường giả Hóa Thần kỳ, người bên trong nhiều ít tùy theo ý người chủ trì, chứa được nhiều nhất 3000 người.
Khi Thư Yểu một mình đi vào Nghị Sự Đường thfi thấy chưởng môn ngồi ở thủ vị, chúng trưởng lão và Bích Vân Thần Nữ ngồi ở hai sườn, đối diện với cô, Liễu Vân đứng hầu bên cạnh Bích Vân Thần Nữ.
Thấy cô tiến vào, chỉ có chưởng môn nói chuyện với cô, những người còn lại đều trưng ra vẻ mặt khó lường, yên lặng lắng nghe.
Chưởng môn nghiêm mặt nói “Thư Yểu, tuy ý Thiên Đạo bảo lần này cảnh cáo, không có lần sau, nhưng chứng cứ phạm tội của ngươi vô cùng xác thực, tội ch·ết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Đối này Thư Yểu đã chuẩn bị tâm lý: “Vâng ạ.”
Lúc sau chưởng môn chỉ nhắc mãi một loạt xử phạt, đại khái là tước đi tất cả đặc quyền của cô, giáng làm đệ tử tạp dịch các thứ.
“Sư huynh.” - Lúc này, Bích Vân Thần Nữ bỗng nhiên lên tiếng.
Chưởng môn hơi khựng lại, do dự một chút rồi điềm tĩnh nói: “Ngươi thừa trạch Thiên Quyến, bởi vậy ngày sau cần đi theo Bích Vân Thần Nữ tu hành, dốc lòng phụng dưỡng Thiên Đạo, phải hối cải để trở thành một con người mới, hiểu chưa?”
“Nhưng ta là Cửu Âm Tuyệt Mạch, sao có thể vào thần nữ các?”
“Ngươi có lẽ có chút hiểu lầm.” - Bích Vân Thần Nữ vô cảm nói: “Việc chủ trì cầu khẩn chưa đến lượt ngươi, ngươi chỉ cần tu hành giữa các thần nữ mài giũa tâm tính.”
Đương nhiên không tới phiên Thư Yểu.
Liễu Vân thầm cười nhạo.
Không ai hiểu Thiên Đạo hơn Liễu Vân.
Nàng ta trăm tuổi đã có thể sử dụng Thông Thiên Thạch liên hệ Thiên Đạo, Thư Yểu làm được gì?
Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, Thư Yểu trông chẳng hề khuất nhục hay tức giận chút nào trước sự khinh miệt của sư phụ nàng.
Đó là cơ hội nàng mong chờ mãi cơ mà.
Thiếu nữ như thể đang đắc ý nói: “Thật sao? Thiên Đạo đại nhân, ngài thật sự rủ lòng thương mà nương tay với ta sao?”
Ngay sau đó, giọng nói thanh lãnh lại vang lên bên tai cô.
“Không phải.”
Thiên Đạo phản ứng cực nhanh, lập tức online bỏ tin đồn.
Tuy rằng phủ nhận một cách lãnh đạm như thế nhưng Thư Yểu lại không hề thất vọng.
Cô đè đè khóe môi đang cong lên.
Y còn ở đây.
Mà bên kia hai vị thần nữ mắt to trừng mắt nhỏ, không hề biết Thiên Đạo đại nhân của các nàng lúc này đang trực tiếp quan sát hiện trường.
Thư Yểu bỗng nghe thấy chưởng môn truyền âm nhập mật.
“Nếu con không muốn tới thần nữ các, chỉ cần cự tuyệt, gia gia sẽ bảo kê con.”
Ngồi ở Nghị Sự Đường đều là cao thủ, nhưng trừ Bích Vân Thần Nữ cũng không ai tưởng muốn xung đột với chưởng môn chỉ vì chuyện này, bởi vậy chỉ coi như không phát hiện.
Thư Yểu không muốn vô cớ rước thêm phiền toái, có gia gia chống lưng nên đang chuẩn bị mở miệng từ chối Bích Vân Thần Nữ, lại bỗng nhiên chú ý tới ở dưới cùng của giao diện hệ thống nhất có một hàng chữ nhỏ lặng lẽ hiện lên.
Nhiệm vụ chủ tuyến: đập nát [ Thông Thiên Thạch ]
Khen thưởng: thoát khỏi luân hồi, quay lại Trái đất.
Thư Yểu chuyển sự chú ý vào mấy chữ in đỏ gạch chân: Thông Thiên Thạch.
Hệ thống giải thích thuật ngữ cũng hiện ra.
Thông Thiên Thạch là linh thạch Nữ Oa đánh rơi lúc vá trời, hấp thu linh khí đất trời nên vạn năm sau trở thành thánh vật có thể liên lạc với Thiên Đạo, do tộc thần nữ trông coi.
Nhìn đến câu cuối cùng, lời từ chối đã đến bên môi Thư Yểu lại bị nuốt lại.
Tuy rằng trước mắt tất cả đều rất giống Thiên Đạo hoặc là hệ thống đang thả mồi.
“Được, ta đã biết.”
Thư Yểu chấp nhận nhận hướng đi đã được định sẵn của cô.
Luôn có vài việc không thể từ chối.
Tỷ như ——
Về nhà.