- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Sau Khi Giá Trị Quyến Rũ Đạt Tối Đa Ta Đi Quyến Rũ Thiên Đạo
- Chương 2: Thiên Đạo
Sau Khi Giá Trị Quyến Rũ Đạt Tối Đa Ta Đi Quyến Rũ Thiên Đạo
Chương 2: Thiên Đạo
Sấm sét nổ vang!
Dưới sự sợ hãi run rẩy chờ đợi của mọi người, sấm sét ẩn chứa Thiên Đạo chi lực cuối cùng đã giáng xuống.
Nhưng những người đang ra sức chống đỡ kết giới lại cảm thấy có điều không ổn.
Theo sách cổ ghi lại, phàm nhân căn bản không thể gánh vác lửa giận của Thiên Đạo. Bởi vậy cho dù là gom hết cao thủ kết giới của toàn tông môn đến thiết lập phòng hộ, mọi người cũng phải chuẩn bị tinh thần kết giới sẽ bị xé rách.
Nhưng hiện tại thật sự trải nghiệm rồi, bọn họ lại cảm thấy…… uy lực này của lôi phạt hình như hơi yếu?
Dùng “hơi” là còn nói giảm nói tránh rồi đấy.
Bởi vì những gì nhóm người chịu trách nhiệm cho kết giới lại cảm thấy nhẹ nhàng như tản bộ trong gió xuân.
Chẳng lẽ là Thiên Đạo săn sóc con dân, không nỡ ra tay tàn nhẫn với bọn họ?
Sau khi lôi quang tan đi, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ tình trạng trong sân.
Sau đó, tất cả mọi người chấn động.
Một đệ tử trẻ tuổi hoảng hốt mà lẩm bẩm nói: “Sư huynh…… Ta hoa mắt sao?”
“Sao trên tay yêu nữ lại có cái gì sáng lên?”
Yêu nữ không chết?
Mọi người xung quanh đều nghe được lời hắn nói, lục tục nghi hoặc ngẩng đầu, ngay sau đó, những tiếng hô khϊếp sợ liền như sóng triều lan ra bốn phía!
Trong sân xác thật là đang thẩm phán.
Thiên lôi cũng đánh xuống từng đạo.
Lôi đình thì như sao băng phiên bản bỏ túi, nhẹ nhàng dừng lại trong lòng bàn tay yêu nữ, bắn ra những tia lửa nhỏ.
biu~
Lại còn có hiệu ứng âm thanh!??
Nhìn ánh sáng lập lòe trong lòng bàn tay Thư Yểu, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ.
Thư Yểu đương nhiên cũng thực kinh ngạc.
Thiên lôi của thế giới này, chẳng lẽ là gậy tiên nữ?
Một tia lửa nhỏ bùng lên trong lòng bàn tay cô rồi vụt tắt, tia lửa nhỏ đó thậm chí còn không gây ra một chút đau đớn nào.
Thế thôi?
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ ra, chắc là liên quan đến việc mị hoặc thuật đại thành công.
Thế chẳng phải…… cô đã sống sót sao?
Cho dù Ý Bồ đạo quân từ trước đến nay nghiêm túc lạnh lùng cũng không giấu được vẻ kinh hãi.
Tuy rằng ông khϊếp sợ, nhưng thấy cháu gái vẫn bình an thì cũng rất vui mừng.
Theo lý mà nói, nếu Thư Yểu có tội, Thiên Đạo kia sớm đã chặt cô thành từng mảnh rồi, nhưng tình huống hiện tại thì hoàn toàn có thể nói, cháu gái ông vô tội.
Cũng đúng, có khi là điển tịch của tổ tiên quên nói nếu tội phạm vô tội thì vạn quân lôi đình sẽ hóa thành gậy tiên nữ để trấn an thì sao?
Dù sao thiên uy khó lường, không nên dùng logic của nhân loại suy đoán Thiên Đạo.
Tìm được lý do hợp lý xong, chưởng môn tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
“Đã có phán quyết của Thiên Đạo, Thư Yểu vô tội.”
Lời kia vừa thốt ra, tuy là có chưởng môn tọa trấn, các đệ tử dưới tràng vẫn sôi nổi ồ lên.
Có hơn mười đệ tử làm nhân chứng cho hành vi phạm tội của Thư Yểu, chứng cứ vô cùng xác thực, sao có thể phán cô vô tội?
“Đây là ý trời, yên lặng!” Chưởng môn không khỏi lại phải quát lên.
…… Đúng ha.
Các đệ tử đang ầm ĩ sôi nổi đã bình tĩnh lại.
Đưa ra phán quyết là Thiên Đạo đó!
Chắc chắn có ẩn tình gì mà bọn họ không biết đã được Thiên Đạo thấu tỏ rồi.
Nói cách khác, Thư Yểu thật sự vô tội?
Nhưng mà đám đệ tử này nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Thư Yểu có chỗ nào trong sạch.
Trong sự trầm mặc vô biên, mắt thấy trận thẩm phán yêu nữ thanh thế to lớn này sắp bị xử lý qua loa cho xong, một giọng nữ chợt vang lên: “Ta có dị nghị!”
Trái tim Thư Yểu còn chưa kịp thả lỏng đã thắt lại: Chỉ muốn ta chết thôi đúng không?
Lại vừa thấy người kháng nghị là Liễu Vân.
À, thế thì không có việc gì.
Liễu Vân tất nhiên là người hy vọng cô chết nhất.
“Liễu Vân, ngươi muốn đi ngược lại quyết định của Thiên Đạo sao?” Chưởng môn trầm giọng nói.
“Thực sự đi ngược lại với Thiên Đạo là kẻ khác.”
Đôi tay Liễu Vân giấu sau làn váy không khỏi nắm chặt lại.
Tạm thời không nói ân oán giữa hai người, trên《 Thiên vấn điển 》viết rõ, thân là thần nữ phụng dưỡng Thiên Đạo, nàng có trách nhiệm can gián lúc cần thiết, lắng nghe ý trời.
Liễu Vân cảm thấy mình không sai.
“Ta nguyện câu thông Thiên Đạo, trần tình chống án!”
“Ăn nói cẩn thận!” Bích Vân Thần Nữ lập tức nóng ruột.
Việc trái ý Thiên Đạo trong đại sự như này rất có khả năng lãng phí hết sự ưu ái của Thiên Đạo, các nàng gánh không nổi tổn thất lớn vậy. Thư Yểu cũng nóng ruột, sao còn có chống án nữa?
Cô không thể bảo đảm mị hoặc thuật của mình với Thiên Đạo có thể duy trì được bao lâu, chỉ hi vọng thái độ gia gia cứng rắn một chút, giúp cô tránh thoát lần này.
Liễu Vân quật cường nói: “Ta là người kế tục thần nữ, đây là câu thông Thiên Đạo bình thường, cho dù có sai sót cũng tuyệt đối không liên lụy tông môn.”
Ý Bồ đạo quân khẽ nhíu mày.
“Nếu Thư Yểu được buông tha nhẹ nhàng như vậy, sao có thể làm người trong thiên hạ tin phục? Án này còn có oan tình!”
Rời khỏi Thiên Đạo đại kỳ, cho dù là chưởng môn cũng không thể vi phạm đại nghĩa.
Tôn nghiêm của Thiên Đạo là tuyệt đối chính xác.
Cuối cùng, khi Bích Vân Thần Nữ cũng đứng về phía đồ đệ, chưởng môn rốt cuộc đành khuất phục.
Ông thở dài nói: “Thôi, vậy thì làm theo lời ngươi.”
Thư Yểu thất vọng, cũng không thể oán trách chưởng môn, dù sao cũng là do mình nghịch ngu trước.
Trước khi cô xuyên qua chỉ chăm chăm đi công lược, dù sao hảo cảm của người thân không cần làm gì cũng tự tăng nên cô cũng chưa kịp làm đầy hảo cảm của chưởng môn lên tối đa 100, mới chỉ là mức 91 - yêu thương thôi.
Vì thế mà dù chưởng môn yêu thương cô thì giờ phút này cũng sẽ không vì cô mà phản bội chính đạo, đối đầu với cả thiên hạ.
Tính tình Thư Yểu cũng không phải kiểu chỉ biết oán trời trách đất. Cô biết hiện tại mà oán trách tổ phụ yếu đuối chẳng bằng nghĩ xem lát nữa mị hoặc Thiên Đạo để tự cứu mình kiểu gì.
Liễu Vân bắt đầu hiến tế, từng bước tiến hành nghi thức.
Trong mấy trăm năm qua, Thiên Đạo chỉ đáp lại nàng một lần duy nhất, đó là khi chuyện liên quan đến an nguy đại sự của thiên hạ. Cho nên nếu việc này Thiên đạo không thấy có vấn đề gì thì nghi thức tế thiên của nàng ắt sẽ thất bại .
Nhưng mà có một số việc, nàng không thể không làm.
Nghi thức trang nghiêm, những người khác sôi nổi ngồi ngay ngắn lại, hai mắt khẽ nhắm, trong lòng mặc niệm kinh quyết.
Đó gọi là cảm ứng của thiên nhân, nhưng trừ dòng dõi thần nữ ra không ai có thể cảm ứng được Thiên Đạo nữa.
Thư Yểu nhìn một đám người nhắm mắt niệm kinh, nghĩ đến lần thẩm phán thứ hai sắp sửa diễn ra, bản thân phải biết điều, chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không thể liên lụy đến mình nữa.
Vì thế cô tức khắc chỉnh lại vẻ mặt.
Mỗi tội cô thật sự không biết cầu khẩn gì, chỉ có thể giả vờ ở thầm niệm chút trong lòng mấy thứ như:“A di đà phật” “Thiện tai thiện tai”, cũng không biết có tác dụng gì không.
Cho đến khi lục tung trí nhớ cũng không tìm thấy kiến thức gì về cầu nguyện, cô mới nhìn về phía Liễu Vân, định học lỏm gì đó dùng được.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền giật mình.
Trên đài hành quyết, trên đầu vị trí của chưởng môn có một cái ngai, đó là vị trí tượng trưng cho Thiên Đạo, trước nay trống không, Liễu Vân cầu khẩn hiến tế gì đều quay về hướng đó làm.
Nhưng lúc này đây, vị trí đó lại không ngừng có quang mang tụ tập, ngưng tụ thành dạng vật chất như sợi tơ.
Cùng với kỳ nguyện của mọi người, sợi tơ bạc lóe sáng, nhanh chóng tung bay trong không trung bện lên cái gì đó, dần dần phác họa ra hình người.
Có thân thể.
Có khuôn mặt.
Có mũi mắt.
Dường như thần của các thần đã mở mắt, từ bi nhìn về phía thế gian.
Đó là tồn tại trang nghiêm không thể miêu tả bằng lời, thế cho nên sẽ khiến người ta hoài nghi, trên đời thật sự có thợ thủ công khéo léo mà điêu khắc nên một bức tượng như vậy sao?
Khi Thư Yểu đang như thế nghĩ, tác phẩm điêu khắc mở miệng.
Bất ngờ là ngữ khí khá ôn hòa.
—— thậm chí còn mỉm cười.
“Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Đó là một thanh niên bề ngoài thanh lệ nhu hòa.
Mái tóc dài trắng như tuyết của y xõa tung, trông đặc biệt sạch sẽ tinh khiết mà xinh đẹp vô cùng. Tai trái y đeo khuyên tai lập lòe ánh sáng xanh lạnh lẽo. Tuyết đọng lại trên bờ mi vừa dài vừa dày của y, sâu trong đôi đồng tử của y là văn tự cổ xưa, khiến người ta như thấy được vầng trăng thuần khiết mà uy nghiêm trên cao.
Y ôn hòa mà nhìn chăm chú vào Thư Yểu, mỉm cười.
Chỉ đắm mình trong ánh mắt của Y một chút mà đã thấy thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác còn phê hơn mọi loại thuốc lắc trên đời.
Đậu má.
Thần tiên hạ phàm nghĩa đen luôn.
Nhưng mà, vừa nãy cô đã mị hoặc thần tiên ca ca này.
Thật là xấu hổ.
“Ngươi là……?”
Không biết khi nào, cô đã khôi phục trạng thái bình thường, có thể tự nhiên nói chuyện hành động.
Thiên Đạo mỉm cười: “Người bị ngươi mị hoặc.”
Cái chữ “người” này, hiển nhiên đang châm biếm.
Chuyện cười mỉa mai của Thiên Đạo khiến Thư Yểu thanh tỉnh hẳn, không còn ở trong trạng thái mông lung mờ mịt nữa.
Cô hơi cúi người, như đã chuẩn bị trước, sau khi xin lỗi thì giới thiệu thân phận khách lạ từ nơi khác đến của mình.
Thiên Đạo nói: “Ta cho phép ngươi ngẩng đầu nói chuyện.”
Đôi mắt y thánh khiết và linh hoạt, như chứa cả vầng trăng biển sao, bị y nhìn sẽ khiến người ta có cảm giác khủng hoảng khi hết thảy suy nghĩ dưới đáy lòng không có chỗ che giấu.
Cũng vì nguyên nhân này mà Thiên Đạo càng mỉm cười, cảm giác xa cách vô nhân tính trên người y càng rõ.
Người và thần, tuyệt đối là hai loại sinh vật khác nhau.
Lúc này cô đã trò chuyện với Thiên Đạo hồi lâu, đám đệ tử kiếm tông dưới kia vẫn đang niệm chú như thể chẳng nghe thấy gì.
“Bọn họ không nhìn thấy ta.” - Thiên Đạo mỉm cười: “Trong ngàn vạn năm qua, ngươi là phàm nhân đầu tiên có thể thấy ta.”
Thư Yểu chớp chớp mắt.
Đây là đang ám chỉ cô cái gì sao?
“—— Sau khi ngươi quyến rũ ta.”
À.
Thế thì không sao.
Thiên Đạo nói như vậy, chắc ý không phải để cô tự tin nói “Hello chồng iu”.
Thư Yểu thành thật mà đưa ra lời biện giải của mình.
“Hành vi vừa rồi quả thật là bất đắc dĩ, có rất nhiều hiểu lầm.” Cô giải thích kỹ càng lời biện hộ của mình với tư cách là khách lạ từ nơi khác đến.
Khi cô trình bày, Thiên Đạo vẫn luôn im lặng mỉm cười lắng nghe, cho cô toàn quyền tự do ngôn luận, nhưng khi lời tự thuật dần có ý lặp lại, trái tim Thư Yểu cũng dần trùng xuống.
“Không thể.”
Quả nhiên, Thiên Đạo nhẹ nhàng từ chối cô.
“Khinh nhờn Thiên Đạo chính là tử tội. Cho dù có biện giải như thế nào thì quy củ cũng không thể bỏ, 81 đạo thiên lôi, thiếu một đạo cũng không được.”
Nghe vậy, trong lòng Thư Yểu càng nặng nề, cô nhanh chóng quyết định, lựa chọn sử dụng phương án dự phòng.
Cô có đôi mắt hạnh lóng lánh ánh nước như nai con, khi liếc nhìn bất giác lại có cảm giác dịu dàng đằm thắm, thiên hạ không có người đàn ông nào có thể từ chối yêu cầu của thiếu nữ xinh đẹp mĩ miều như vậy.
Nhưng phàm nhân có vẻ đẹp gần với thiên nhân nhất thì cũng chỉ là gần bằng thiên nhân thôi.
Việc Thiên Đạo nghe cô biện giải đơn giản là đang cho tội nhân quyền tự bào chữa thôi. Phán quyết cuối cùng sớm đã được định đoạt rồi, và sẽ không vì bất kì nhân tố nào mà thay đổi.
Có thể dao động vị thần này cũng chỉ có loại kỹ năng không mấy chính đáng như mị hoặc thuật.
Nhưng cho dù đã đến đường cùng, Thư Yểu cũng chưa từng nghĩ tới việc đánh úp lúc này.
Bởi vì chỉ có người thực sự từng đối mặt với Thiên Đạo mới biết đó là cảm giác bị áp lực tới mức tuyệt vọng đến cỡ nào.
Nhân loại và Thiên Đạo tựa như giọt nước và đại dương, hạt cát và sa mạc.
Đó là sự chênh lệch mà không từ ngữ nào có thể miêu tả được, Thư Yểu tin rằng, trong tình huống Thiên Đạo có phòng bị, nếu bản thân có điều dám đi quá giới hạn thì thứ chờ đợi cô sau đó ắt sẽ còn thê thảm hơn hình phạt kia gấp vạn lần.
“ Trông ngươi có vẻ rất thất vọng.”
Việc Thư Yểu thất vọng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Thiên Đạo, ngữ khí y vẫn điềm đạm, tự nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết.
Chẳng vậy thì sao?
Thiên Đạo tiếp tục: “Kỳ thật cũng có phương pháp giải quyết.”
Thư Yểu khẽ giương mắt: “Phương pháp gì?”
“Ngươi quyến rũ ta thêm lần nữa, thành công thì có thể tránh khỏi trừng phạt.”
Gì??
Nhìn khuôn mặt Thiên Đạo thong dong mỉm cười, Thư Yểu bắt đầu nghi ngờ mình có thể đã nghe lầm.
“Ngài muốn ta quyến rũ ngài?”
Thiên Đạo nhẹ nhàng cười, không cần nói cũng biết đây là có ý gì.
Vị thần của thế giới này thích chơi kí©h thí©ɧ vậy sao?
…… Mà cô thích!!
Thư Yểu triệu hồi ra giao diện hệ thống, phát hiện Thiên Đạo hình như không thấy nó.
Vì thế cô thử mở giao diện nhân vật Thiên Đạo ra xem.
Nhưng mà cô chỉ thấy tất cả năng lực thuộc tính trên giao diện hiện một đống dấu chấm hỏi. Thậm chí ngay cả tên Thiên Đạo cũng là dấu chấm hỏi, trên giao diện chỉ có phần giới tính là có chữ.
Nhưng giới tính cũng chẳng phải là nam nữ, mà là sáng rực hai chữ to đùng: Giới tính Thiên Đạo.
Rất rõ ràng, giới tính của nhân loại không áp dụng cho tồn tại siêu việt như Thần.
Mà cái này chắc không phải y tự điền đâu đúng không?
Trực giác Thư Yểu mách bảo có điều bất thường, nhưng trong phút chốc không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ bèn quay lại giao diện của mình, vẻ mặt nghiêm túc lại.
Dựa theo thuộc tính của cô, mị hoặc chắc hẳn sẽ thành công.
Khi cô tạo ra nhân vật, mị lực và phúc vận đều để tối đa là 10, nhưng mà thể chất với linh lực không thể để 0, bởi vậy Thư Yểu đã để mị lực phúc vận là 9, thể chất và linh lực chỉ để 1.
Mị lực phúc vận đều 9 điểm, sao cô có thể thất bại được?
Nhìn trạng thái của mình hiển thị là thiên nhân chi mạo, Thư Yểu lại cảm thấy tự tin rồi.
Cô quyết đoán sử dụng kỹ năng.
Tiếng xúc xắc lăn lộn vang lên bên tai cô, sau đó là âm thanh điện tử của hệ thống:
Tiến hành phán định việc sử dụng thuật mị hoặc với [ Thiên Đạo ]——
Đại thất bại!
Quả nhiên thành công…… Hả hả hả?!
Nhưng càng làm cô kinh ngạc chính là phản ứng của Thiên Đạo.
“Thất bại rồi.”
Vị thần vừa rồi rõ ràng còn cười đùa với cô thở dài.
“Hiển nhiên, mị hoặc thuật không phải vạn năng.”
Ánh mắt y thương xót mà nhìn Thư Yểu, ngữ khí dịu dàng.
“Đạo thiên lôi này, ngươi không tránh thoát rồi.”
Vì cái gì ——
Như có một tia xét rạch ngang bầu trời.
Cô bỗng hiểu ra.
Thế mà Thiên Đạo có thể khống chế hệ thống.
Thế là, đây không phải đang bẫy cô à!
“Thiên ý không thể đoán.”
“Thiên uy không thể phạm.”
“Thư Yểu.”
Thần từ bi mà thông báo cho cô rằng:
“Ngươi phạm vào cấm kỵ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Yểu Yểu: Thiên Đạo chơi bẩn!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Sau Khi Giá Trị Quyến Rũ Đạt Tối Đa Ta Đi Quyến Rũ Thiên Đạo
- Chương 2: Thiên Đạo