Thư Yểu bị cảm giác đau ở cổ chân làm tỉnh lại.
Cô bị nhốt trong một cái mật thất lạnh lẽo nghiêm ngặt, thoạt nhìn rất giống lao ngục.
Chung quanh không ngừng truyền đến khí lạnh như kim đâm, khiến người không khỏi run rẩy.
Một nữ tử mặc váy dài đang đứng trước mặt cô, ngoài cửa lao hình như còn có một đám người mặc đồ trắng.
Đây là nơi nào?
Thư Yểu hơi hoang mang mà nhìn chị gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, thầm nghĩ, bản thân rõ ràng đang cày game trắng đêm ở nhà, sao ngủ một giấc dậy lại thay đổi chỗ ở?
Lúc này, cuối cùng cô cũng thấy rõ mỹ nhân lạnh nhạt đứng trước mặt mình. Nàng ấy mặc váy xanh, dung mạo thanh lệ, hoàn toàn đủ khả năng tiến vào giới giải trí…… Vấn đề là mỹ nữ này rõ ràng trông giống sư tỷ Liễu Vân của nữ chính như đúc.
…… Đờ mờ, người đẹp này, chị là ai?
Thư Yểu bắt đầu có cảm giác không ổn.
Cô lại nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài cửa lao có mười người mặc áo bào trắng, đội mũ choàng, khuôn mặt vặn vẹo vì sương mù trắng xóa, tay cầm lưỡi dao sắc bén, vừa thấy đã biết không nên chọc vào.
Đối mặt với tình huống bất ổn này, Thư Yểu lựa chọn nhắm mắt lại.
Lạc quan mà nói, có khi mở mắt ra lại phát hiện tất cả đều chỉ là một giấc mơ quá đỗi chân thật do bản thân tạo ra thôi!
Nhưng lúc này Liễu Vân lại vô cảm nói: “Ta tới đưa ngươi đoạn đường cuối.”
Thư Yểu:……ok.
Không cần nói nữa, nói tiếp thì khóc mất.
Cô muốn nói chuyện, lại phát hiện miệng mình đã bị lực lượng vô hình nào đó bịt lại, không nói được gì.
Bên cạnh không biết khi nào lại xuất hiện giao diện cá nhân nửa trong suốt, chỗ trạng thái in đậm hai chữ cấm linh.
Liễu Vân nhìn xuống từ trên cao mà tuyên bố: “Ngươi xúc phạm cấm kỵ, tội không thể xá.”
Đúng vậy, tối hôm qua ở trong trò chơi cô mạo phạm Thiên Đạo, cuối cùng thỏa mãn điều kiện, sắp mở khóa dead ending duy nhất của game.
Vấn đề là không ai nói cho cô biết chơi game cũng có thể xuyên qua mà!
…Còn cứu được không?
Nghĩ đến việc bản thân tự nhiên lại xuyên sách, Thư Yểu cảm thấy mình còn oan hơn Thị Kính.
Chuyện phải kể lại từ lúc Thư Yểu nghiện một con game cho nữ tên "Duyên hồi mộng".
Cốt truyện của game nói tóm tắt lại cũng khá đơn giản: nữ chính được nhiều người ưu ái cưng nựng, chỉ việc yêu đương với các tuyến nam chính khác nhau rồi tiện tay giải cứu thế giới thôi.
Dựa theo thói quen, cô đã chọn thiết lập cho bản thân là kiểu nhân vật có vẻ đẹp của người trời, lại còn thêm toàn bộ thuộc tính vào điểm mị lực và phúc vận.
Còn về phần thể lực và linh lực?
Mắc cỡ quá, otome game không cần đánh nhau.
Trên thực tế, suy nghĩ của cô không sai, full điểm mị lực và phúc vận đã đủ để cô tung hoành ngang dọc trong game rồi.
Khiến tất cả đồng môn đều chiều chuộng yêu thương cô?
Dễ ợt, chỉ cần tặng quà một lần là xong.
Quyến rũ Tô Phủ Tuyết sư huynh là thiên hạ đệ nhất kiếm tu lại còn tu vô tình đạo?
Đơn giản, đến tận thời khắc sư huynh của cô sắp nhập ma vẫn còn cầu xin các Chưởng môn đừng trừng phạt cô kìa.
Bình ổn chính đạo phân tranh, đoàn kết các môn phái lại?
Xong luôn, ngày hôm sau cô được phong luôn làm đệ nhất linh vật của chính đạo, bản thân còn trở thành điềm lành.
…… Hoàn thành.
…… Hoàn thành.
…… Hoàn thành.
Bất kể cô muốn làm gì đi chăng nữa cũng đều có thể thành công, còn chẳng cần dùng thuật mị hoặc lấy một lần.
Vẻ đẹp chạm đến giới hạn cuối cùng của thẩm mỹ nhân loại và vận may ngút trời không gì sánh kịp đã cho cô trải nghiệm quẩy banh game, mở khoá luôn kết thúc tuyến tình cảm HE với tất cả các nam chính.
Thế nên Thư Yểu chưa gì đã thấy chán, và cũng vì chán nên cô quyết tâm phải mở bằng được Dead ending duy nhất của game.
Nhưng full điểm quyến rũ và vận may còn đó, mặc cho Thư Yểu có quậy banh ta lông thì cuối cùng đều sẽ có lý do để cô không phải chịu phạt.
Full điểm quyến rũ vô địch thật à?
Thư Yểu không tin đấy.
Cô dùng đòn sát thủ: ăn cắp thánh vật tôn nghiêm của Thiên Đạo – Cửu thiên huyền thạch, sau đó ném vào hồ nước.
Lần này cuối cùng cô đã thành công mở khoá được dead ending duy nhất.
Nói cũng thấy cô làm vậy hơi không ổn… nhưng có thể trách cô à?
Ít nhiều gì cô còn lưu mấy cái kết cục khác, khởi động lại trò chơi là lại sống lại được mà!
Thế mà cô lại xuyên vào tuyến cốt truyện có kết thúc xui xẻo nhất.
Thư Yểu xuyên vào, còn xuyên đến hiện trường xử tội bản thân.
Khi Thư Yểu bị trói lên cột hành hình, đệ tử ở đây đều không khỏi chấn động vì dung mạo hiếm có trên thế gian của cô.
Trước đó bọn họ còn tự hỏi, sao có thể có người tự hủy đến thế mà chưa bị đánh chết.
Nhưng hiện tại rất nhiều người đã hiểu rõ rồi.
Trên thế giới này vốn không tồn tại dung nhan có thể được xưng tụng là hoàn mỹ, huống chi người đẹp trong kiếm tông cũng rất nhiều, mập ốm cao thấp cái gì cũng có.
Nhưng Thư Yểu xuất hiện, mọi người nhờ thế mới biết tuyệt thế mỹ nhân thật sự tồn tại.
Vẻ đẹp chạm đến giới hạn của thẩm mỹ nhân loại, đến nỗi cực đoan, có thể nói là đẹp không giống người, dường như tiên nữ trên cuộn tranh mở mắt bước ra.
“Đó là Thư Yểu.” - Có ngoại môn đệ tử kinh ngạc cảm thán: “Quả nhiên vẻ đẹp không giống người phàm.”
“Lúc ấy còn thắc mắc, Tô sư huynh lạnh nhạt vô tình như vậy sao có thể si tình đến thế…… Nếu mà là ta thì ta cũng không kiềm chế nổi mất!”
“Nói mới để ý, việc giáo chủ ma đạo lui binh cũng rất kỳ lạ, nhưng nếu là mỹ nhân kế thì cũng có thể hiểu.”
Có người bắt đầu dao động: “Nói như vậy kỳ thật Thư Yểu sư tỷ cũng từng làm chuyện tốt, chẳng lẽ chưởng môn không thể bao dung một chút sao?”
Loại bình luận này tất nhiên có không ít sự tán đồng: “Cảm giác nàng trông rất đơn thuần đáng yêu. Có phải có hiểu lầm gì hay không?"Nghe được ngôn luận nông cạn của không ít nam đệ tử, một nữ tử giọng thanh lãnh nói: “Thư Yểu sư muội xác thật xinh đẹp đơn thuần, nhưng lại quá được nuông chiều, phạm phải trọng tội như thế, tuyệt không có khả năng ân xá.”
Nam đệ tử nghe tiếng nhìn lại, thấy Liễu Vân đang nhíu mày nhìn bọn họ, không khỏi thức thời câm miệng.
Liễu Vân là trưởng lão hiến tế, là đích truyền của Bích Vân Thần Nữ, sau khi đệ tử thủ tịch Tô Phủ Tuyết nhập ma, nàng chính là đệ tử đứng đầu kiếm tông, có quyền quản lý toàn diện với nội đệ tử.
Giọng nói của nàng nghe có vẻ ôn hòa, kỳ thật từng câu từng chữ đều châm chọc Thư Yểu chỉ là bình hoa di động, hơn nữa không hề sợ ai nghe ra địch ý của nàng.
Trước kia quan hệ của nàng với Thư Yểu còn miễn cưỡng không có vấn đề, nhưng sau khi Tô Phủ Tuyết nhập ma đã hoàn toàn lật mặt.
“Nàng đã mạo phạm Thiên Đạo đấy!” - nữ đệ tử nào đó nói theo: “Cẩn thận các ngươi cũng bị coi là đồng phạm.”
“A, đàn ông.”
Cô gái đó nói một cách chua ngoa: “Đáng thương cho tấm lòng si tình của Phủ Tuyết sư huynh lại bị yêu nữ lẳиɠ ɭơ này đùa bỡn!”
“Được rồi.” - Liễu Vân đến lúc này mới không nhanh không chậm ngăn lại.
“Thư Yểu chắc chắn phải chết.” - Liễu Vân rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu cảm thấy tiếc hận thì nhìn nhiều chút đi, người đẹp như vậy chưa chắc sẽ lại được thấy đâu.”
Liễu Vân là thần nữ đời sau, nàng đã nói như thế, Thiên Đạo sẽ đưa ra phán quyết gì không cần nói cũng biết.
Các đệ tử đều phải cung kính, không dám cãi lại.
Quả thật, can đảm dám mạo phạm Thiên Đạo, chắc không phải mỹ nhân này bị thiểu năng?
Nghe được lời của Liễu Vân, Thư Yểu tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Trà này cũng đun vừa ngon ha chị gái.
Được nhiều người khen là tuyệt thế mỹ nhân như vậy, nếu trước kia cô hẳn là sẽ rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại đã sắp chết tới nơi, xinh đẹp còn có ích lợi gì?
Haiz, bản thân hiện tại không thể động đậy, lại không thể nói chuyện, chỉ còn mỗi khuôn mặt…… Từ từ!
Nhìn mục kỹ năng lẻ loi trong giao diện nhân vật của mình, cô bất ngờ có một ý tưởng lớn mật.
Bỗng nhiên một uy áp khổng lồ xuất hiện khống chế hiện trường hành hình ồn ào.
Một lão giả râu tóc bạc trắng ngự kiếm phi hành đến, khuôn mặt uy nghiêm, dường như có một cổ uy lực như vực sâu biển lớn nặng nề lấy ông làm trung tâm tỏa ra bốn phía, ý cảnh cáo ngầm trong đó đã khiến rất nhiều đệ tử tự giác ngậm miệng lại.
Đó là chưởng môn kiếm tông, ông của Thư Yểu, Ý Bồ đạo quân.
Vị trưởng giả này bây giờ vừa thất vọng vừa đau lòng, chỉ muốn thanh lý môn hộ, bởi vậy còn không cho Thư Yểu cơ hội mở miệng lảm nhảm vô nghĩa, vung tay lên tuyên bố bắt đầu xử tội.
Những rắc rối cô gây ra trước đó, chưởng môn có thể bỏ qua, nhưng lần này cô đã xúc phạm cấm luật tuyệt đối.
—— Thiên Đạo uy nghiêm, chính là sự tồn tại cấm kỵ mà nhân loại không thể dùng bất kỳ hình thức nào xâm phạm.
Vì thế kiếm tông không dám tự tiện xử tội yêu nữ, chỉ đành khẩn cầu Thiên Đạo ra mặt.
Một khi Thiên Đạo nhận định có tội, Thư Yểu chắc chắn sẽ gặp cực hình.
Theo truyền thuyết, Thiên Đạo sẽ dùng chín chín tám mươi mốt đạo lôi đình đánh thần thức của tội nhân đến khi dập nát, hồn phách hoàn toàn tiêu tán, không còn khả năng chuyển thế.
Mỗi một đạo lôi đình đều sẽ đánh vào nơi sâu thẳm trong thần thức, khiến thần thức bị tổn thương nặng, cuối cùng thân xác và thần thức nát bét, đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, khi ấy tội nhân mới có thể kết thúc hình phạt.
Chịu đựng đau đớn cực hạn đủ để làm cho bất kỳ kẻ nào cũng phải tuyệt vọng sám hối trước khi chết, sám hối rằng tại sao bản thân lại dám có ý đồ vượt quá giới hạn như vậy.
Đây đúng là sự uy nghiêm lạnh lẽo đến tàn nhẫn của Thiên Đạo.
Ngang ngược giam cầm linh hồn phàm nhân, cưỡng ép kẻ đó tỉnh táo chịu toàn bộ hình phạt.
Thiên Đạo tuyệt đối không khả năng phán sai, chúng sinh ở trong mắt Thiên Đạo đều bình đẳng, bởi vậy những việc phải mời Thiên Đạo ra mặt đều là những án kiện đặc thù không thể giải quyết dứt khoát.
Lần cuối cùng Thiên Đạo đích thân thẩm vấn kẻ phạm tội là Nhân Hoàng của sáu vạn năm trước, hắn thân là thiên mệnh chi tử, lấy làm tự cao về tu vi của bản thân. Thế là liền đúc Cửu đỉnh thử Thiên Đạo, mưu toan thân thể thành thánh.
Thiên Đạo bởi vậy mà tức giận.
Cuối cùng, vị đế hoàng của nhân gian mười vạn năm mới có một kia ở trước mặt uy áp của Thiên Đạo như con chim non ngẩng cổ chờ chém. Người đó cuối cùng hồn phi phách tán, quốc gia bị phong tỏa, trở thành hạt bụi trong dòng lịch sử, chìm vào quên lãng.
Sau đó không còn kẻ dám mạo phạm thiên uy nữa.
Đạo, chí cao vô thượng.
Đạo, hiển hiện muôn nơi.
Đạo, một ý niệm quyết định sinh tử của thương sinh.
Tu sĩ cường đại nhất từ trước tới nay, ở trước mặt Thiên Đạo, cũng chỉ như một đứa trẻ lớn xác thôi.
Nhìn nơi trung tâm pháp trường trống trải chỉ có một cô gái gầy yếu bị trói trên huyền thiết trụ, chưởng môn lại càng đau lòng, nhưng chẳng có chút hối hận. Ông thương cô nhóc Thư Yểu này cha mẹ mất sớm, không ngờ lại thành quá nuông chiều rồi khiến nàng trở nên cao ngạo như thế.
Thư Yểu cũng không rõ mỹ mạo đủ để khuynh đảo chúng sinh thì có thể làm gì trước mặt Thiên Đạo.
Những người mê luyến dung mạo của cô, cũng sẽ lập tức tỉnh táo lại khi ở trước mặt Thiên Đạo thôi.
Ông làm người thân cũng chẳng thể cầu xin cho cháu gái mình, thậm chí còn phải là người đầu tiên tỏ thái độ đẩy cô lên pháp trường, khẩn cầu Thiên Đạo tha thứ, để tránh liên lụy tông môn.
“Tốc tốc câu thông ý trời, hành hình!” - Ý Bồ đạo quân vung tay lên, trầm mặt, nói.
Mọi người trong sân thành kính, dùng đại lễ bái lạy, ngay cả Bích Vân Thần Nữ cũng quỳ xuống tụng niệm.
Nhân loại chỉ dám dùng thái độ khiêm tốn chờ đợi tồn tại uy nghiêm tối cao kia buông xuống.
Thế cho nên đến cuối cùng, người duy nhất đứng trong sân lại là Thư Yểu.
Cô nhìn đám người đồng loạt quỳ xuống bên ngoài kết giới pháp trường, trong lòng cảm thấy vớ vẩn.
Tất cả mọi người chỉ mong cô mau chết, muốn lấy máu tươi của cô để bình ổn sự phẫn nộ của tồn tại tối cao kia.
Sức mạnh của nhân loại ở trước mặt Thiên Đạo thật sự quá nhỏ bé, chỉ dám hi vọng xa vời có thể lấy lòng hắn, câu thông với hắn, hèn mọn cầu xin hắn.
Thư Yểu cố gắng ngửa đầu, những đám mây dày nặng tụ tập ở trên pháp trường, như thể có những con rắn điện thấp thoáng hiện ra từ trong đó, tất cả mọi người nghe thấy tiếng rít gào nặng nề, đó là điềm báo Thiên Đạo tức giận.
Thiên phạt sắp buông xuống.
Dòng khí cuống loạn thổi mái tóc dài của cô bay lật phật, Thiên Đạo trong trò chơi cũng chỉ là cái phông nền, nhưng xuyên qua rồi cô mới biết được đó là sự tồn tại uy nghiêm tột cùng, khiến người ta căng thẳng sợ hãi.
Trước kia cô là người theo thuyết vô thần, cảm thấy nắm đấm của khoa học có thể đấm bay tất thảy đầu trâu mặt ngựa, nhưng ở chỗ này lại không thể được.
Bởi vì thế giới này thật sự có thần.
Meme con mèo rơi lệ.jpg
Dưới bầu trời cao, sự trang nghiêm vượt qua tất cả các hiệu ứng màn bạc tinh xảo nhất, tồn tại tối cao vô pháp danh chưởng quản thiên địa vạn vật và tất thảy quy luật vũ trụ, có lẽ đang ở sau đám mây trên bầu trời xa xôi kia, cao thượng nhìn xuống cô.
Hắn sắp lấy lôi phạt đâm xuyên qua ngực tội nhân.
Đất cát mù mịt làm Thư Yểu không mở mắt ra được, nói thật là, cô bây giờ đã thấy sợ rồi đấy.
Cho dù là bầu không khí cuồng nhiệt như tòa án tôn giáo hay là vị Thần không biết tên, đó cũng đều là những thứ cô chưa bao giờ thấy.
Nhưng dù sao cô cũng không thể chạy…… Đành dứt khoát đánh cuộc một phen vậy.
Hơn nữa, đã cược phải cược lớn!
Trong cơn gió lốc linh lực cuồng loạn, bàn tay siết chặt lấy gấm lụa của Bích Vân Thần nữ đã bắt đầu run rẩy, nhưng nàng ta vẫn cất cao giọng, mạnh mẽ hô lên:
“Canh giờ đã điểm, thỉnh Thiên Đạo quyết định!”
Những người còn lại cũng quỳ xuống cao giọng hô: “Thỉnh Thiên Đạo quyết định!”
Bị bọn họ vây ở giữa đó là yêu nữ Thư Yểu tội ác tày trời.
Lại nói, tính toán kế tiếp của cô quả thật cũng cực kỳ phù hợp với thân phận yêu nữ.
Cô đang trong trạng thái bị cấm linh, không thể giao lưu với ai, bởi vậy trước sau không thể sử dụng mị hoặc thuật.
Nhưng trùng hợp thẩm phán lại phải giao lưu, thế cho nên Thiên Đạo là tồn tại duy nhất mà cô có thể áp dụng mị hoặc thuật ở chỗ này.
Còn gì phản nói nữa?
Úp sọt Thiên Đạo thôi!
Sau khi Bích Vân Thần Nữ xướng lễ, lôi vân chấn động, dưới cảnh vạn chúng chờ mong, Thiên Đạo cuối cùng đã ra tay. Thiên lôi như những con rắn khổng lồ xé rách bầu trời lao xuống, xuyên qua đất trời, lao thẳng xuống khu vực trung tâm.
Dưới thiên lôi ẩn chứa ý chí thiên địa, người tốt tự khắc bình yên vô sự, ác nhân ắt sẽ tan thành mây khói, vĩnh thế không được siêu sinh.
Thư Yểu đã không còn biết lúc này trong đầu mình suy nghĩ cái gì, toàn bộ đầu óc cô đã đặt hết lên mị hoặc thuật trên giao diện nhân vật, thiên lôi nóng bỏng gần như đã chạm vào đỉnh đầu, cô lại không hề khϊếp sợ trốn tránh.
Cô đã không còn cơ hội quay đầu.
Cũng may nhờ lợi dụng quy tắc của dân cờ bạc, khi mị kỹ năng hoặc thuật sáng lên cô đã được đền đáp.
Thấy với thiên lôi sắp xé nát bản thân, Thư Yểu không chút do dự lựa chọn sử dụng mị hoặc thuật!
Một tiếng xúc xắc lăn vang lên bên tai cô, sau đó là âm thanh điện tử cực kỳ quen tai.
Tiến hành phán định việc sử dụng mị hoặc thuật với [ Thiên Đạo ]——
Đại thành công!