Nhưng cảm giác ghen ghét phú quý cũng dâng cao, mỗi khi thấy một viên gạch được mạ vàng, y lại đảo mắt một cái.
Cuối cùng mí mắt bắt đầu giật, Tạ Trường Sinh ngồi xổm trong bụi hoa nghịch đất.
Một mình nghịch chưa đủ, còn kéo cả thái giám và cung nữ cùng chơi, thi xem ai nặn được viên đất to hơn.
Thái giám cung nữ nghĩ rằng Tạ Trường Sinh thực sự ngốc rồi, vừa nặn đất vừa nhỏ giọng trò chuyện, ỷ vào việc y không hiểu.
“Điện hạ thế này, ta lại thấy ngài ấy đáng yêu hơn trước.”
“Suỵt, suỵt suỵt suỵt…”
“Sợ gì chứ, ta đang khen điện hạ của chúng ta mà!”
“... Điện hạ thế này, có phải không có thưởng nữa không?”
“... Cái này…”
Đột nhiên, tiếng bàn luận dừng lại ngay lập tức.
Cung nữ thái giám vội vã quỳ xuống sau lưng Tạ Trường Sinh: “Nhị hoàng tử điện hạ.”
Tạ Trường Sinh không quay đầu lại.
Chờ một lúc, nghe thấy tiếng bước chân khi nặng khi nhẹ.
Chờ thêm chút nữa, một mùi rượu xộc vào mũi y.
Lại chờ thêm, một cái cán quạt bất ngờ giơ ra, gõ lên đầu y.
Tạ Trường Sinh dùng đôi tay lấm lem bùn đất che đầu, nhăn nhó quay lại nhìn.
Đứng sau y là một công tử phong lưu, với vẻ say khướt.
Thấy Tạ Trường Sinh quay đầu, người đó cười nói: “Hoàng huynh nghe nói, ngươi trở thành ngốc tử rồi hả.”
Thực ra vừa nghe thái giám cung nữ gọi người, Tạ Trường Sinh đã biết đây là ai.
Nhị hoàng tử, Tạ Hạc Diệu.
Trong sách, phần đầu về Tạ Hạc Diệu không nhiều.
Chỉ biết hắn là kẻ khập khiễng, thân thiết với Tạ Trường Sinh, thích lui tới các nơi phong hoa tuyết nguyệt như tửu lâu, kỹ viện.
Nhưng ở đoạn cuối, nhân vật này lại mang đến cho độc giả một bất ngờ—rõ ràng Cố Phi Y đã thử thách nhiều lần, chứng minh hắn là một kẻ vô dụng, nhưng cuối cùng lại bị hắn phản kích. Nếu không nhờ Cố Phi Y cảnh giác, có lẽ người cuối cùng lên ngôi sẽ là Tạ Hạc Diệu.
Việc tranh giành ngôi báu Tạ Trường Sinh không muốn dính vào, nhưng khi thấy Tạ Hạc Diệu, trong lòng vẫn run lên.
Trong nguyên tác, khi Tạ Trường Sinh chết, Tạ Hạc Diệu đã say khướt mà đến.
Nhảy lên, như một con thú hoang cắn mất một mảng lớn thịt ở chân Tạ Trường Sinh.
Vì Tạ Trường Sinh từng chế nhạo chân khập khiễng của hắn.
Thấy Tạ Hạc Diệu, phản ứng đầu tiên của Tạ Trường Sinh là đau chân.
“Ngươi là ai?” Tạ Trường Sinh hỏi.
“Ngốc thật rồi à?” Tạ Hạc Diệu nhướng mày, cà nhắc đi vào bụi hoa: “Đến nhị hoàng huynh mà cũng không nhận ra à?”
Tạ Trường Sinh chẳng có hứng thú, cúi đầu dùng cành hoa chọc kiến.
Trên đầu lại bị gõ một cái: “Sau này nhị hoàng huynh sẽ gọi ngươi là ngốc tử, được không?”
Tạ Trường Sinh vẫn không nói gì.
Cán quạt chuyển sang chọc vào má Tạ Trường Sinh: “Sao cứ không nói gì hết v? Hoàng huynh nghe nói ngươi rất mạnh miệng trước mặt phụ hoàng mà.”
Nghĩ đến việc Tạ Trường Sinh từng lẩm bẩm trước mặt lão hoàng đế “Ta là cha ngươi”, Tạ Hạc Diệu không nhịn được muốn cười lớn.
Nhưng Tạ Trường Sinh vẫn không nói gì.
Thế là cán quạt càng trở nên nghịch ngợm hơn.
Chọc vào đỉnh đầu Tạ Trường Sinh, chọc vào eo y, rồi lại chọc vào mặt y: “Tiểu Trường Sinh… Tiểu ngốc tử…”
Tạ Trường Sinh bị làm phiền đến mức phát cáu, đột ngột đứng bật dậy, tức giận nhìn Tạ Hạc Diệu.
Tạ Hạc Diệu mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên sự cảnh giác.
Hắn lùi lại một bước, dùng chân phải bị tật, hỏi: “Sao vậy?”
“Không được nói! Đừng nói chuyện với ta! Ta là nấm, ta không thể trả lời ngươi được đâu!”
Tạ Trường Sinh tức đến đỏ mặt: “Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ nhét kiến vào lỗcủa ngươi đấy!”
Tạ Hạc Diệu: “…”
Nhìn đôi mắt đầy vẻ mơ hồ của Tạ Trường Sinh, Tạ Hạc Diệu rùng mình.
… Nói cụ thể ra, là lỗ nào vậy?
Tạ Hạc Diệu ngừng một chút, rồi lại cười: “Vậy nhị hoàng huynh chơi cùng ngươi.”
Tạ Trường Sinh vui vẻ cười: “Tốt quá.”
Tạ Hạc Diệu thực sự ngồi xuống, ngồi trong đám đất bên cạnh Tạ Trường Sinh.
Nhìn Tạ Trường Sinh nặn đất một lúc, hắn hỏi: “Tiểu nấm à, ngươi có bị đau chỗ nào không?”
Tạ Trường Sinh chỉ vào mông mình.
Tạ Hạc Diệu: “…”
Hắn lại hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ ra nhị ca sao? Vậy ngươi có còn nhớ…”
Hắn ghé sát vào tai Tạ Trường Sinh, mùi rượu hòa lẫn với hương thơm nồng nặc xộc vào mũi Tạ Trường Sinh, làm y muốn hắt hơi.