Cố Phi Y: … Bịt tai trộm chuông à?
Hắn nhìn Tạ Trường Sinh từ từ lén lút đến cửa, ngay khi y sắp bước qua ngưỡng cửa, Cố Phi Y đột nhiên lên tiếng, ngón tay dài chỉ vào bàn của mình: “Tiểu điện hạ, lại đây.”
Mặt Tạ Trường Sinh lập tức xụ xuống. Mỹ phi cùng tiểu công chúa, một lớn một nhỏ đều nhìn y với ánh mắt thông cảm, rồi không quay đầu lại mà đi thẳng.
Tạ Trường Sinh: … Thật không có chút tình cảm đồng đội nào?!
Tạ Trường Sinh đứng tại chỗ lưỡng lự rất lâu, cuối cùng, có lẽ nhớ đến lời đe dọa bị đánh đòn nếu không nghe lời, đành cúi mặt, từng bước nhỏ lết trở lại.
“Có chuyện gì?” Y hỏi Cố Phi Y, giọng thô lỗ: “Ta không phải người rảnh rỗi, ta rất bận! Ta còn phải ra vườn chơi nữa!”
Cố Phi Y cười nửa miệng: “Hôm nay ta phê tấu chương chán quá, muốn có người bên cạnh nói chuyện.”
Tạ Trường Sinh lập tức bị thu hút: “Nói chuyện? Ngươi muốn nói gì? Ta giỏi nhất là nói chuyện.”
Nói xong y ngồi phịch xuống bên cạnh Cố Phi Y: “Hay để ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé? Ngươi muốn nghe chuyện về chiến tranh giữa người Trái Đất và người ngoài hành tinh, hay muốn nghe chuyện binh vương phục hưng?”
“Không thì ta kể cho ngươi nghe về vật lý nhé, hì hì hì ngươi có biết vì sao quả táo lại rơi từ trên cây xuống không?”
Cố Phi Y bình tĩnh nhìn Tạ Trường Sinh. Hắn nhận ra mình đã quen với việc nghe một câu của Tạ Trường Sinh ít nhất có ba bốn từ mình không hiểu. Nhưng nếu để ý đến từng lời của một kẻ ngốc, thì e là không bao giờ hết chuyện để cãi vã. Vì vậy, hắn chỉ nhạt nhẽo nói: “Tiểu điện hạ, ngài đang ngồi đè lên vạt áo của ta.”
Tạ Trường Sinh “Ồ” một tiếng, nhấc mông lên, kéo vạt áo của Cố Phi Y ra từ dưới mông mình. Cố Phi Y từ từ vuốt phẳng những nếp nhăn trên vạt áo, dáng vẻ cực kỳ tao nhã. Sau khi chỉnh trang y phục xong, hắn giơ tay lấy một bản tấu chương.
Ánh mắt lướt qua từ trên xuống dưới, khẽ chậc một tiếng. Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn Tạ Trường Sinh.
“Tiểu điện hạ.”
Hắn chậm rãi hỏi: “Mỗi tay của ta đều đang nắm một vật, ngài chọn tay trái hay tay phải?”
Tạ Trường Sinh kỳ quái nhìn hắn: “Nắm vật? Ngươi lừa ta à, tay ngươi rõ ràng là trống không mà.”
Cố Phi Y cong mắt, không trả lời, chỉ khẽ nhấc cằm: “Tiểu điện hạ, chọn tay trái hay tay phải?”
Tạ Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cẩn thận nói: “Chọn ở giữa.”
Cố Phi Y: “Không được, phải chọn một.”
Tạ Trường Sinh đành nói: “Vậy ta chọn tay trái!”
Cố Phi Y cười: “Xem ra Tôn đại nhân giữ được mạng rồi.”
… Là ý gì?
Chọn tay trái là để Tôn đại nhân sống sao? Nếu vừa rồi mình chọn tay phải, thì Tôn đại nhân sẽ mất mạng sao?
Mồ hôi của Tạ Trường Sinh chảy ròng ròng. Nhưng Cố Phi Y vẫn chưa chơi đủ. Hắn lại lấy ra một bản tấu chương khác, lướt qua tên trên đó, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi Tạ Trường Sinh: “Lần này thì sao? Tiểu điện hạ chọn tay trái hay tay phải?”
Tạ Trường Sinh run rẩy, nào dám lên tiếng. Trời ạ! Y thậm chí không dám gϊếŧ chết một con sâu - ngoại trừ gián và muỗi - làm sao dám tùy tiện quyết định sinh mạng của người khác chứ?!
Cảm giác coi mạng người như trò chơi khiến Tạ Trường Sinh rợn tóc gáy. Cố Phi Y vẫn đang ép hỏi: “Hửm? Chọn một đi.”
Tạ Trường Sinh đờ đẫn nhìn hắn, đột nhiên giơ tay ôm bụng: “Lạ quá.”
“Sao vậy?”
“Bụng ta kêu và rất đau, tại sao vậy nhỉ?”
Nhíu mày nghĩ kỹ một lúc, Tạ Trường Sinh bừng tỉnh ngộ: “Đúng rồi, ta đói! Thì ra ta đói rồi!”
Giọng điệu của y thật kích động, như thể vừa phá giải được một vấn đề thế kỷ. Cố Phi Y lại thật sự dễ dàng để Tạ Trường Sinh qua mặt như vậy. Ánh mắt hắn nhìn vào đôi môi của Tạ Trường Sinh, có vẻ như tâm trạng khá tốt: “Để ta gọi ngự thiện phòng mang bữa trưa đến.”