“Chắc chắn chứ?” Cố Phi Y hỏi.
Thường Niên Bình đáp: “… Bỉ chức đã chẩn đoán qua, Tiểu Điện hạ lúc khóc lúc cười, ký ức hỗn loạn, thậm chí từng cố gắng nuốt mảnh vỡ bình hoa vào bụng nữa ạ.”
“Hơn nữa, bỉ chức còn nghe nói, người ngớ ngẩn thường có thể nói ra những ngôn ngữ mà người khác không hiểu.”
Nhớ lại lúc đó, Tạ Trường Sinh nói ra những lời khiến người nghe chỉ thấy đầu óc đau đớn như nghe thiên thư, Thường Niên Bình dõng dạc nói—
“Chắc chắn!”
“Tiểu Điện hạ, ngài ấy điên thật rồi!”
…
Người ngốc được chia ra làm nhiều loại.
Kẻ thì thần trí mơ hồ,
Kẻ thì nói năng lảm nhảm,
Kẻ thì có xu hướng gây hại cho người khác,
Kẻ thì có xu hướng tự hại mình...
Trong rất nhiều loại người ngốc như vậy, Tạ Trường Sinh quyết tâm trở thành—
Một người không gây hại cho người khác, không gây hại cho bản thân, không có tính công kích;
Thoạt nhìn sẽ tưởng y là người bình thường, nhưng chỉ cần mở miệng là biết ngay người này đầu óc có vấn đề, lười mà so đo với y.
Nói khó cũng khó.
Nói dễ cũng dễ.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tạ Trường Sinh thường bị người ta nói là người có đầu óc kỳ lạ.
-
“Điện hạ, điện hạ, nô tỳ nói ngài có nhớ không?”
Hoàng đế nghe tin tiểu hoàng tử yêu quý nhất rơi xuống nước, lập tức hạ ba đạo khẩu dụ, thúc giục Tạ Trường Sinh đến Dưỡng Tâm điện diện thánh.
Cung nữ thân cận của Tạ Trường Sinh là Dương La thay y mặc y phục sạch sẽ, vừa treo những món trang sức lấp lánh và vô giá lên thắt lưng y, vừa lo lắng hỏi Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh gật đầu.
“Vậy, điện hạ nói xem, ngài đã đồng ý với nô tỳ chuyện gì?”
Tạ Trường Sinh mân mê viên hồng ngọc trên thắt lưng, cười tươi nói: “Nếu phụ hoàng hỏi ta, sao lại ngốc, ta sẽ nói, sẽ nói là…”
Tạ Trường Sinh nói đến giữa chừng, đột nhiên nghẹn lời, hồi lâu mới nhớ ra, vỗ tay cười nói: “Ta sẽ nói, là Dương La đẩy ta xuống, xin phụ hoàng đừng phạt người khác.”
Dương La thở phào, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Tạ Trường Sinh: “Đúng vậy, điện hạ cứ nói như vậy đi.”
Phái hai đội thái giám và cung nữ đi theo sau kiệu của Tạ Trường Sinh, tiễn y đi xa, nụ cười trên mặt Dương La dần nhạt đi.
“Dương La tỷ tỷ…” Tiểu cung nữ thường hay trò chuyện cùng nàng mắt đỏ hoe: “Rõ ràng là tiểu điện hạ tự mình sẩy chân rơi xuống nước, tỷ tỷ có cần phải…”
Dương La lắc đầu.
Tiểu hoàng tử mà hoàng đế yêu quý nhất vì cung nữ trông coi không cẩn thận mà sẩy chân rơi xuống nước.
Chuyện này nếu để hoàng thượng biết, cả cung đều mất mạng!
Trong cung này, có ai dễ dàng đâu?
Chẳng thà để một mình nàng gánh chịu hết.
Không phải nói cứu một mạng người hơn xây bảy tầng phù đồ sao?
Nếu nàng thật sự có thể dùng mạng của mình cứu được nhiều người như vậy, cũng coi như tích đức rồi.
Nghĩ tới đây, Dương La chắp tay cầu khấn trời: “Nếu ta thật sự có âm đức lớn như vậy, ông trời ơi, Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát, xin phù hộ cho tiểu nữ kiếp sau được ăn ngon mặc đẹp, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý, đẹp như tiên nữ có được không…”
Cầu nguyện xong, nàng lại rút hai chiếc trâm trên đầu, tháo vòng tay trên cổ tay xuống, giao cho tỷ muội tốt của mình: “Nhớ kỹ, nếu ta chết, quan tài của ta phải được làm bằng gỗ đàn hương.”
Chống mọt, chống sâu, lại có hương thơm, nằm vào nhất định sẽ thoải mái lắm.
-
Bên này, Tạ Trường Sinh đương nhiên không thể để cung nữ của mình bị phạt.
Tựa đầu vào kiệu nghĩ một lúc, trong lòng đã có chủ ý.
Dù y thực sự ngốc, y vẫn là tiểu hoàng tử được lão hoàng đế yêu quý nhất.
Muốn giữ lại một người, chỉ cần nũng nịu một chút mà thôi.
Nghĩ thông suốt, Tạ Trường Sinh vén rèm nhảy xuống kiệu.
Cung nữ thái giám bị dọa một phen, vội dừng kiệu: “Điện hạ, ối, điện hạ! Ngài muốn đi đâu? Điện hạ, ngài chờ đã!”
Tạ Trường Sinh vừa linh hoạt né tránh, vừa chơi trò trốn tìm với bọn họ.
Vừa trốn, vừa cười khúc khích: “Mày bắt ta đi, mà có bắt cũng bắt không được ta đâu…”
Cung nữ thái giám nhìn nhau, đều thấy sự bất lực trong mắt đối phương: Điện hạ bị bệnh ngốc rồi.