Cố Phi Y ngoài cửa: ...
Tiếng thốt lên đầu tiên là do bị dọa thì cũng kệ đi.
Tiếng thốt lên thứ hai chẳng lẽ là vì hắn còn đáng sợ hơn ma sao?
Cố Phi Y lại gõ nhẹ “cốc cốc” hai tiếng vào khung cửa sổ.
Tạ Trường Sinh suy nghĩ một lát, rồi từ trên giường bò dậy, mở cửa sổ.
Lập tức, một luồng gió lạnh pha lẫn mùi hoa mai từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Tạ Trường Sinh nhìn thấy Cố Phi Y.
Hắn dựa nghiêng vào bên ngoài cửa sổ, với dáng vẻ tự nhiên thoải mái.
Vừa thấy Tạ Trường Sinh, Cố Phi Y lập tức nheo mắt, dùng giọng điệu khác hẳn với trước đây để chào Tạ Trường Sinh: “Tiểu điện hạ.”
Tạ Trường Sinh rùng mình.
Không biết là do bị gió lạnh thổi, hay là vì nhìn thấy Cố Phi Y nữa.
Y chớp chớp mắt, ngơ ngác và tò mò hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại gõ cửa sổ của ta?”
Cố Phi Y nhướn mày, nhưng không trả lời câu hỏi của Tạ Trường Sinh.
Hắn nhìn lướt qua một vòng trong phòng, không thấy cung nữ hầu hạ, nhớ lại lời Phùng Vượng đã nói với mình: sau khi Tạ Trường Sinh trở nên ngốc nghếch, nội điện không giữ người, ngay cả khi tắm cũng không muốn để người khác tới gần.
Cố Phi Y không trả lời ngay câu hỏi của Tạ Trường Sinh, mà nói: “Đi, tìm một chiếc áo khoác mặc vào rồi qua đây.”
Tạ Trường Sinh lại không chịu nghe lời: “Ta không lạnh.”
Cố Phi Y cũng không ép buộc, lại nở nụ cười nhàn nhạt.
Hắn dựa vào khung cửa sổ, khẽ ngoắc tay với Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh nghi ngờ nhìn hắn, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi sự tò mò, từng bước một, cẩn thận di chuyển đến bên cạnh Cố Phi Y.
Một bàn tay lạnh buốt đột nhiên nắm lấy cằm y.
Tạ Trường Sinh muốn tránh né, nhưng sức của Cố Phi Y lại rất lớn.
“Đừng động, để ta nhìn kỹ một chút.” Cố Phi Y nói.
Ánh mắt lạnh lùng từng chút một lướt qua các đường nét trên gương mặt Tạ Trường Sinh.
“Lông mày hơi mỏng.”
“Đôi mắt rủ xuống thế này, lại có phần tình tứ.”
“Sống mũi thẳng tắp.”
“Môi không tô mà đỏ, độ dày vừa phải.”
“Làn da trắng mịn màng.”
Cố Phi Y như thể lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trường Sinh, kỳ lạ đánh giá các đường nét trên gương mặt của y.
Dù là lời khen ngợi, nhưng lại không nghe ra chút cảm xúc tán thưởng nào.
Ngược lại giống như đang chọn lựa đánh giá.
...Như một tên sát nhân biếи ŧɦái vậy.
Tạ Trường Sinh rùng mình, âm thầm trách móc trong lòng.
Cố Phi Y buông tay kẹp chặt cằm của Tạ Trường Sinh ra.
Lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết, lau chùi từng ngón tay một.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Đột nhiên Cố Phi Y ngẩng đầu, đôi mắt dài hẹp nửa cười nửa không nhìn chằm chằm Tạ Trường Sinh: “Gọi một tiếng chủ tử nghe thử xem.”
Tạ Trường Sinh: ...?
Tạ Trường Sinh lùi lại một bước.
Nắm tay giơ cao, rồi chầm chậm duỗi ra một ngón trỏ, chỉ vào thái dương, cổ tay xoay vài vòng.
Lại dùng ánh mắt lo lắng, quan tâm, và hoài nghi nhìn Cố Phi Y.
Bộ động tác này có nghĩa là: ngươi bị điên à?
Cố Phi Y suýt nữa bị y chọc cười.
Hắn hít sâu vài cái, bình tĩnh lại.
Lại dựa vào khung cửa sổ, ngoắc tay với Tạ Trường Sinh.
“Ngươi có muốn ăn điểm tâm ngon nhất không?”
“Có muốn chơi đồ chơi thú vị nhất không?”
“Có muốn đọc cuốn sách hấp dẫn nhất không?”
“Có muốn gặp cô nương xinh đẹp nhất không?”
“Chỉ cần ngươi muốn,” Cố Phi Y cười nói nhỏ: “Ta đều có thể cho ngươi.”
“Chỉ cần ngươi nghe lời thôi.”
Tạ Trường Sinh ngơ ngác nhìn hắn, làm ra vẻ mình đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Thực ra tay y giấu sau lưng, đang tự véo mạnh vào eo mình.
Nếu không Tạ Trường Sinh thật sợ mình sẽ bật cười.
Dù là một kẻ ngốc nghếch, nhưng y cũng hiểu được ý của Cố Phi Y.
— Đây chẳng phải là muốn bảo vệ y sao!!
Đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chứ còn gì nữa!!
Tạ Trường Sinh giả vờ suy nghĩ rất lâu, lâu đến mức Cố Phi Y không kiên nhẫn được mà phát ra một tiếng tặc nhẹ từ kẽ răng, lúc đó y mới ngẩng đầu lên.
T ngây ngô hỏi: “Ngươi nói thật hay giả?”
Cố Phi Y: “Thật.”
“Nhưng mà...” Tạ Trường Sinh đầy vẻ khó xử: “Nhưng mà, ta không ăn nổi nhiều điểm tâm như thế, cũng không thích đọc sách.”