“Ngươi biết tên ta không? Ta tên Tạ Trường Sinh, ngươi cũng có thể gọi ta là Trường Sinh.”
Phương Lăng: “…?”
Tạ Trường Sinh: “Ngươi biết vi phân không? Tích phân biến hạn là hàm số, gặp phải thì trước tiên lấy đạo hàm.”
Phương Lăng: “…?”
“Phải rồi, ngươi có biết đại ca ta không? Đại ca ta lợi hại lắm! Huynh ấy dám ăn cả phân luôn đấy!”
Phương Lăng: “…”
Thái tử ca ca Tạ Trừng Kính của ngươi có biết ngươi nói xấu hắn như thế không?
Khóe miệng Phương Lăng bắt đầu co giật.
Trong lòng không nhịn được mà thầm than: sao Tạ Trường Sinh sau khi thành ngốc lại còn đáng ghét hơn trước khi ngốc luôn vậy?
Hắn ta không muốn nói chuyện với Tạ Trường Sinh nữa, bèn tăng tốc bước đi.
Tạ Trường Sinh vẫn không từ bỏ, chạy chậm theo sau hắn ta.
Đi một mạch về đến cửa điện, Phương Lăng lại đột ngột dừng bước.
Quay đầu, đưa tay bịt miệng Tạ Trường Sinh.
Đôi mắt sáng như sao của hắn ta ngay gần sát mặt Tạ Trường Sinh.
Tạ Trường Sinh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phương Lăng: “Im lặng.”
Tạ Trường Sinh mở to mắt, nhanh chóng hiểu ra tại sao Phương Lăng lại bịt miệng mình.
Y nghe thấy tiếng khóc.
Tiếng khóc của một nữ tử khàn khàn, nghe rất thê lương từ trong điện truyền ra.
Cố Phi Y không để lộ sắc mặt, nhưng khẽ nhíu mày.
Lão hoàng đế đã say hoàn toàn.
Ngài tóm lấy một vũ cơ, đè nàng lên bàn tiệc của các thần tử.
Lật đổ cả bàn thức ăn ngon, rồi xé rách y phục của vũ cơ.
Sắp sửa cưỡng bức nàng ấy ngay trước mặt mọi người.
Ánh mắt lạnh lùng của ngài quét qua mọi người.
Các vũ cơ run rẩy, nước mắt giàn giụa, sợ rằng người tiếp theo sẽ là mình.
Các phi tần có người thì ghen tị, có người thì ghen ghét, cũng có người không chịu nổi mà quay đi.
Các quan lại đều cúi đầu, nhưng thần sắc không đồng nhất.
Có người lộ vẻ không đành lòng, cũng có người cố kìm nén sự hứng khởi.
Đại hoàng tử Tạ Trừng Kính đỏ mắt, nắm chặt tay.
Nhị hoàng tử Tạ Hạc Diệu thì lười biếng dựa vào ghế, cười cợt lạnh lùng.
Lại ngước mắt lên, hắn nhìn thấy một bóng người màu đỏ ngoài điện.
Nhưng ngay sau đó, bóng người màu đỏ ấy bị một người khác bịt miệng kéo đi.
Dù chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, Cố Phi Y vẫn nhận ra đó là Tạ Trường Sinh.
Tâm trí dần phiêu lãng, không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh Tạ Trường Sinh vừa rồi cắm cúi ăn uống.
Sự phiền muộn trong lòng vơi đi một chút, nhưng lại bị tiếng khóc khàn đặc của vũ cơ kéo về.
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua lão hoàng đế, Cố Phi Y tiến đến bên cạnh ngài.
"Bệ hạ."
Lão hoàng đế say lảo đảo ngẩng đầu lên, thấy là Cố Phi Y, gương mặt bực bội lập tức chuyển thành nụ cười.
Ngài nắm lấy cổ tay Cố Phi Y, kéo y về phía vũ cơ: "Phi Y, ngươi muốn thử không? Lại đây..."
Cố Phi Y ngược lại nắm chặt cổ tay lão hoàng đế.
Hắn định kéo ông ta đứng dậy, nhưng lại nghe thấy tiếng "xoảng" chói tai ở cửa.
Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Trường Sinh đứng ở cửa.
Tay giơ cao, giữ nguyên tư thế vừa đẩy ngã gì đó.
Trên đất đầy những mảnh sứ vỡ.
Chiếc bình sứ Thanh Hoa cao nửa người đặt ở cửa cung đã vỡ tan tành.
Lão hoàng đế giật mình.
Nhưng ngay sau đó, Tạ Trường Sinh bước qua đống mảnh sứ vỡ, tiến đến trước mặt ngài.
"Trường Sinh, con..."
Tạ Trường Sinh quỳ trước lão hoàng đế, hai tay nắm lấy vạt áo ngài.
Lại dùng sức lắc mạnh, không để ý đến sự sống chết của lão hoàng đế.
"Trường Sinh?!" Lão hoàng đế bị lắc đến choáng váng, có chút tức giận: "...Buông tay ra!"
Tạ Trường Sinh thật sự dừng lại.
Ngay sau đó, y ngã phịch xuống đất.
Lăn lộn, chân đá đạp lung tung.
"Sao phụ hoàng chỉ cưng nàng ấy thôi vậy, không cưng con nữa hả!"
"Con không phải là người phụ hoàng yêu nhất nữa rồi!"
"Con cũng muốn, con cũng muốn!"
Lời nói vừa dứt.
Lão hoàng đế ngớ người.
Các quan viên cũng ngớ người.
Ngay cả vũ cơ bị lão hoàng đế đè lên, y phục nửa tuột cũng ngớ người.
Thực ra nói ra những lời này, Tạ Trường Sinh cũng không thoải mái gì.
Lần này gọi là tự tổn thương mình để làm tổn thương địch.
"Trường Sinh, con nói bậy bạ cái gì vậy?!"
Lão hoàng đế vừa giận vừa xấu hổ, không còn để ý đến vũ cơ nữa, lảo đảo đứng dậy kéo Tạ Trường Sinh đi.