Đây là lựa chọn sau khi Tạ Trường Sinh cân nhắc kỹ lưỡng.
Đây là một cách khiến các quan viên nghĩ rằng y và lão hoàng đế không còn thân thiết như trước nữa.
Một hành động tuy không đến mức làm tức giận lão hoàng đế trước mặt mọi người—— một khuôn mặt quỷ đáng sợ dù không gây hại lớn gì nhưng lại vô cùng nhục nhã.
Lão hoàng đế ngẩn người, Tạ Trường Sinh lại nhanh hơn một bước lớn tiếng: "Ta đói rồi! Ta chưa ăn sáng, chưa ăn trưa, khi nào mới chịu cho ta ăn đây?!"
Thấy tiểu nhi tử yêu quý kêu đói, lão hoàng đế lập tức đau lòng.
Ngài vẫy tay: "Các ngươi đứng dậy hết đi!"
Nhạc công tấu nhạc, các phi tần vũ cơ theo nhạc mà múa.
Nhưng trong yến tiệc này, ngoài lão hoàng đế, có ai thật sự vui vẻ đâu?
Tạ Trường Sinh vừa cảm thán vừa cúi đầu ăn cơm.
Phải nói là thức ăn khá ngon.
Nhưng hơi nóng.
Hương khói cũng quá nồng.
Tạ Trường Sinh bị xông hơi mà cảm thấy mơ màng.
Y bước ra ngoài điện, tìm đến Dương La.
Kêu mình muốn đi vệ sinh, bị Dương La nhìn với ánh mắt lo lắng “ngươi đừng có mà tiểu ra quần đấy”, nhanh chóng đưa y đến nhà vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, mặt mày Dương La vô cùng rạng rỡ.
“Tiểu điện hạ giỏi quá, tiểu điện hạ không tiểu ra quần, tiểu điện hạ thật lợi hại!”
Tạ Trường Sinh: “…”
Y nhịn cười, giả bộ rất tự hào cười ngốc nghếch.
Lại nghe sau lưng có tiếng cười khẽ.
Tạ Trường Sinh quay đầu, thấy thiếu niên võ tướng đã nói chuyện với Tạ Trừng Kính lúc trước.
Hắn ta cao hơn Tạ Trường Sinh một chút, khoanh tay dựa vào cột, cúi đầu nhìn Tạ Trường Sinh.
Thiếu niên võ tướng nghiêng đầu nhìn Tạ Trường Sinh, cười khẩy nói: “Tạ Trường Sinh, cuối cùng quả báo cũng đến với ngươi.”
“Hắn ta là ai thế?” Tạ Trường Sinh quay đầu hỏi Dương La.
Dương La vừa định nói gì đó vào tai Tạ Trường Sinh, thiếu niên võ tướng lại nhanh hơn một bước nói: “Phương Lăng.”
Phương Lăng, Phương tiểu hầu gia.
Thật ra Tạ Trường Sinh gặp lần đầu đã đoán ra rồi.
Dù sao diện mạo, khí phách này.
Nhìn là biết không phải người thường.
Đơn giản như trong phim truyền hình, quay cận cảnh một diễn viên mấy chục giây.
Khán giả ai cũng không tin nhân vật này chỉ là vai phụ.
Nhưng y vẫn phải giả bộ ngốc.
Tạ Trường Sinh ngây ngốc nhìn Phương Lăng: “Ồ, vậy quả báo là gì?”
Phương Lăng lại khinh thường nhếch miệng: “Chính là ngươi bây giờ đấy.”
Tạ Trường Sinh không chỉ không hiểu lời châm chọc của Phương Lăng, mà còn rất tò mò như trẻ con: “Ta làm sao cơ?”
Phương Lăng nửa là hả hê, nửa là bất lực nhìn Tạ Trường Sinh: “Ngươi còn hỏi ngươi làm sao à? Ngươi thành ngốc tử rồi.”
Tạ Trường Sinh lại nghe như truyện cười, cười khúc khích.
Phương Lăng nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi ngốc quá, đến cả ta không ngốc mà cũng không nhận ra.”
Phương Lăng: “…”
Bị Tạ Trường Sinh cho là “ngốc”, Phương Lăng chỉ thấy vô cùng bực mình.
Muốn mở miệng châm chọc y thêm vài câu, nhưng đối diện với đôi mắt đờ đẫn của Tạ Trường Sinh, cũng không biết y có hiểu không.
Một cảm giác tức tối trào lên trong ngực Phương Lăng.
Hắn ta nhận ra nếu còn nói chuyện với Tạ Trường Sinh, mình chỉ càng thêm tức giận nên mới bèn hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Lại nghe sau lưng vang lên tiếng leng keng của ngọc va vào nhau.
Là Tạ Trường Sinh đuổi theo.
“Đợi đã, ngươi định đi đâu?”
Tạ Trường Sinh sánh vai Phương Lăng, đi cùng hắn ta, hỏi: “Phải rồi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Bảy tuổi? Tám tuổi?”
Gân xanh trên trán Phương Lăng nổi lên: “Ta giống bảy tám tuổi chỗ nào hả? Ta mười bảy tuổi rồi!”
“Ngươi tên gì nhỉ? Phương... Phương...”
Phương Lăng đen mặt: “Phương Lăng. Ngươi có thể đừng theo ta nữa được không?”
Tạ Trường Sinh lại cười khúc khích: “Không ê hê hê.”
Tạ Trường Sinh nhớ trong sách có nói, khi nguyên chủ chết, bị tra tấn rất khổ sở.
Là Phương Lăng một đao đâm xuyên tim nguyên chủ, tiễn nguyên chủ ra đi rất thoải mái.
Nhưng Phương Lăng cũng không có kết cục tốt đẹp.
Một tháng sau, biên cương loạn lạc.
Phương Lăng dẫn quân đi thảo phạt, lại bị Cố Phi Y ám toán, chịu kết cục vạn tiễn xuyên tim.
Tạ Trường Sinh thật sự thấy rất đáng tiếc.
Xuất phát từ việc muốn gây ấn tượng tốt với Phương Lăng + không muốn quay lại yến tiệc sớm + muốn khắc sâu hình ảnh ngốc của mình, dù bị Phương Lăng lạnh nhạt, Tạ Trường Sinh vẫn như cái đuôi nhỏ bám theo sau Phương Lăng, nói không ngừng.