Thật giả lẫn lộn, mọi người bàn tán xôn xao.
Ai nấy đều muốn biết rốt cuộc Tạ Trường Sinh đang ở trong tình trạng gì.
Quan viên nhìn thấy Tạ Trường Sinh mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt, trông y vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí còn lanh lợi thì có chút thất vọng.
Nhưng không biết rằng đài diễn đã dựng lên, Tạ Trường Sinh đã nổi hứng muốn phóng lên đó diễn.
Y ngẩng đầu cười lớn ba tiếng, mạnh mẽ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía mình.
Nhưng ngay giây sau, y đột ngột cũng quỳ xuống.
Chính xác là quỳ bò.
Dùng cả tứ chi, bò nhanh trên mặt đất.
Chỗ nào đông người là bò tới đó.
Quan viên đều bị dọa không nhẹ, không dám đứng dậy, chỉ có thể run rẩy nhích đầu gối để tránh.
Nhưng tốc độ không nhanh bằng Tạ Trường Sinh,
Trong đám đông liên tục vang lên tiếng hoảng loạn.
“Ai da, lưng của ta…!”
“Tiểu điện hạ! Điện hạ mau đứng lên đi!!”
“A! Chân của ta! Chân của ta bị đè rồi! Mau đứng lên, đau chết ta rồi!”
“Chuyện gì thế? Phía trước có chuyện gì vậy? Ta không nhìn rõ… Có ai mắt tốt không nhìn thử đang xảy ra chuyện gì đi?”
Tạ Trường Sinh bò điên cuồng trên mặt đất như một chiếc xe tải.
Đυ.ng ngã không ít người, trong lòng y cũng có chút áy náy.
Cũng có chút xấu hổ, và hơi hơi mất mặt.
Nhưng việc này rất cần thiết.
Sống sót mới là quan trọng, sống sót mới là quan trọng!!!! Chuyện quan trọng phải nói 2 lần.
Vừa bò, Tạ Trường Sinh vừa không nhịn được nghĩ.
Nếu sử sách có ghi chép, nội dung sẽ là: “Tạ Trường Sinh khởi xướng cuộc phản kháng chống lại lão hoàng đế, chống lại phong kiến bằng những cú bò đầu tiên.”
Tạ Hạc Diệu cũng xuống xe, cùng cung nhân kéo Tạ Trường Sinh lại.
Tạ Trường Sinh cười lớn ngã lăn ra đất lăn lộn: “Nhột, hahaha nhột quá!”
Tạ Hạc Diệu nói: “Mau đứng lên, đừng nghịch nữa, thế này còn ra thể thống gì nữa.”
Người khác nghe vậy đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tạ Hạc Diệu.
Phải biết nhị hoàng tử này suốt ngày mê mẩn tửu lâu, ca lâu, ngày thường cùng Tạ Trường Sinh tụ tập cũng không ra gì.
Giờ lại không phải xem trò vui, mà là khuyên bảo.
Tạ Hạc Diệu không biết người khác nghĩ gì, chỉ biết mình giống như một người mẫu thân lo lắng cho hài tử của mình.
Bởi vì bây giờ y lo rằng đất lạnh, Tạ Trường Sinh nằm dưới đất sẽ bị cảm lạnh thì sao.
Trong lòng Tạ Hạc Diệu vừa buồn cười, vừa bất lực, lại có một ngọn lửa vô danh, nhiều cảm xúc hòa lẫn khiến hắn không kìm được nở một nụ cười.
Đột nhiên, cảnh tượng hỗn loạn trở nên im lặng.
Những tiếng kêu đau, xin lỗi, cười trộm đều dừng lại.
Sắc mặt của mọi người trầm trầm nhìn về phía sau Tạ Trường Sinh.
Như đang nhìn thấy thú dữ ăn thịt người.
“Chưởng ấn…”
Tạ Trường Sinh nghe thấy sau lưng mình vang lên một giọng nói lạnh lẽo.
“Đang làm gì đấy?”
Tạ Trường Sinh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy được Cố Phi Y.
Trời vào thu, đối với Tạ Trường Sinh vẫn còn nóng.
Người này lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu xanh bảo lam bên ngoài.
Càng làm nổi bật làn da trắng ngần, khuôn mặt như ngọc.
Tạ Trường Sinh và Cố Phi Y bốn mắt nhìn nhau, họ nhìn nhau một lúc lâu.
Nhiều người không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Phi Y.
Đôi mắt dài hẹp dường như cười mà không cười, lạnh lùng, một khi bị ánh mắt như con mồi đó nhìn chằm chằm, dù là mùa hè cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Tạ Trường Sinh lại không sợ, ngây ngô nhìn Cố Phi Y, đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”
Lời vừa dứt, Cố Phi Y nghiến răng.
Biết người này ngốc, nhưng cộng thêm lần này nữa thì cái tên ngốc tử này đã hỏi tên hắn ba lần rồi.
Mà không phải nhớ kỹ tên củ Tạ Hạc Diệu lắm sao?
Sao lại chỉ quên mỗi mình hắn vậy?
Phí công hắn còn cho Tạ Trường Sinh ăn vài miếng điểm tâm.
Cố Phi Y tiến lên, dừng trước mặt Tạ Trường Sinh.
Khẽ cúi người, đưa cánh tay phải ra.
Không trả lời câu hỏi của Tạ Trường Sinh, ngược lại nói: “Đứng lên.”
Tạ Trường Sinh vô thức đặt tay lên cánh tay của Cố Phi Y.
Hương mai đậm lạnh xông vào mũi Tạ Trường Sinh, dù cách áo choàng và tay áo, Tạ Trường Sinh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của Cố Phi Y, cùng với cánh tay có vẻ mạnh mẽ hơn so với vẻ bề ngoài.