Ngài chỉ cầm chén rượu dựa vào vị trí cao nhất, nhìn bách quan nịnh nọt mình, nhìn vũ nữ múa để làm vui lòng mình.
Chỉ là dạo gần đây sức khỏe không tốt, nằm trên giường bệnh, mới đành đau lòng từ bỏ sở thích này.
Giờ sức khỏe đã khá hơn, lại bắt đầu xa hoa rồi.
Tạ Trường Sinh cũng không để ý đến Tạ Hạc Diệu, vòng qua hắn đi xuống giường, chân trần đi đến bàn, lấy con dao găm nạm đá quý chạm khắc hoa văn phức tạp hình thú mình đã ném trên bàn, rồi mạnh mẽ khắc một đường lên bàn.
Trước vết khắc này, trên bàn đã có những vết khắc khác.
Dọc ngang lộn xộn, không có quy tắc gì cả, mỗi vết đều sâu vào tận gỗ, ít nhất cũng có mười mấy hai mươi vết.
Bàn này thực ra là lịch của Tạ Trường Sinh.
Y dùng cách này để ghi lại số ngày mình xuyên không đến đây, đếm ngược ngày chết của lão hoàng đế.
Còn ba trăm bốn mươi ngày nữa, ba trăm bốn mươi vết khắc, chính là ngày chết của lão hoàng đế.
Tạ Hạc Diệu cà nhắc cà nhắc đi tới, tò mò hỏi Tạ Trường Sinh: “Ngốc tử à, ngươi đang làm gì vậy?”
Tạ Trường Sinh "cách" một tiếng ném con dao găm xuống, cười ngốc nghếch với Tạ Hạc Diệu: “Nhật ký tử vong.”
Tạ Hạc Diệu mờ mịt chớp chớp mắt.
Thấy Tạ Trường Sinh tỉnh dậy, Dương La và các cung nữ hầu hạ y mặc y phục rửa mặt cho y.
Vì có liên quan đến cung yến, hôm nay quần áo của Tạ Trường Sinh phức tạp hơn ngày thường nhiều.
Từng lớp từng lớp mặc vào, trên người trang sức cũng treo từng món từng món.
Ngay cả trên tóc cũng đính đầy đá quý màu đỏ.
Tạ Trường Sinh chỉ cần lắc đầu là có thể nghe thấy tiếng leng keng.
Tạ Trường Sinh nằm bò ra bàn chơi với quả bóng giấy nặn mãi mới xong, ngẩng đầu lên suýt chút nữa bị trọng lượng đè ngã xuống đất: “Nặng quá đi!!”
Dương La vội vàng đỡ lấy Tạ Trường Sinh.
Trong lòng vừa thấy thú vị vừa thấy áy náy: vừa rồi thấy Tạ Trường Sinh ngoan ngoãn không động đậy, chỉ thấy y vừa yên tĩnh vừa nghe lời, không nhịn được mà trang trí thêm cho y.
Lúc này mới nhận ra quá rườm rà, lại nhịn cười tháo mấy viên đá quý trên tóc Tạ Trường Sinh xuống.
Nhưng Tạ Trường Sinh đã mất kiên nhẫn, không chịu ngồi yên nữa.
Dù Dương La có nói thế nào rằng mình chỉ tháo những trang sức xuống, Tạ Trường Sinh cũng không chịu tin nữa.
Trong điện chạy đông trốn tây, thậm chí còn rất linh hoạt.
Tạ Hạc Diệu đứng yên một bên lặng lẽ nhìn Tạ Trường Sinh và cung nhân đùa giỡn, nhìn nụ cười hồn nhiên như trẻ con trên khuôn mặt Tạ Trường Sinh, trong lòng thoáng qua một chút nghi hoặc.
Người biến ngốc rồi, tính cách cũng thay đổi sao?
Tạ Hạc Diệu nhớ rất rõ: Tạ Trường Sinh từ nhỏ đã nghịch ngợm, mèo chê chó ghét mà.
Rõ ràng là Tạ Hạc Diệu là rất căm ghét Tạ Trường Sinh.
Nhưng bây giờ Tạ Trường Sinh lại khiến người ta nhìn thế nào cũng thích.
Trong lòng Tạ Hạc Diệu khó chịu vô cùng.
Giống như ăn phải quả hồng mà mấy hôm trước có đại nhân nịnh nọt đưa tới.
Vừa đắng vừa chát, lại khi muốn nhổ ra lại cảm nhận được một chút ngọt ngào, khiến người ta bực bội.
Tạ Hạc Diệu hít sâu một hơi, trong lòng tự an ủi mình.
Hắn cảm thấy như vậy, là bởi vì hắn không giống Tạ Trường Sinh trước khi trở nên ngốc nghếch.
—— Hắn là người tốt!
Một người tốt, tất nhiên sẽ có lòng trắc ẩn.
Dù đối tượng được thương hại là người đệ đệ đã làm hắn bị què từ nhỏ.
-
Tạ Trường Sinh vừa chạy quanh cột với Dương La, vừa lén quan sát sắc mặt của Tạ Hạc Diệu.
Chỉ thấy người này giống như bị tâm thần phân liệt vậy.
Lúc thì cười độc ác, lúc thì thở dài.
Sắc mặt cũng giống như ăn phải nấm Vân Nam, lộ ra bảy sắc cầu vồng.
Tạ Trường Sinh lặng lẽ cầu nguyện với trời:
Ông trời ơi làm ơn đi, đừng để Tạ Hạc Diệu biến dị trong phòng của con.
-
“Được rồi được rồi, đầu nhị hoàng huynh bị ngươi quay cho chóng mặt rồi.”
Khi Tạ Trường Sinh lại chạy qua bên cạnh Tạ Hạc Diệu một lần nữa, Tạ Hạc Diệu đột nhiên duỗi tay dài ngăn y lại: “Đến giờ rồi, phải đi thôi.”
Tạ Trường Sinh mệt đến thở hổn hển, lập tức nhảy lên người Tạ Hạc Diệu: “Cõng ta đi!”