Chương 1
"Điện hạ ngài có khỏe không?"
Tiếng gọi mềm nhẹ, gợi lại sự chú ý của Tạ Trường Sinh đang đi vào cõi thần tiên.
Y chớp chớp mắt rồi nhìn về phía cung nữ: "Hả?"
Cung nữ cầm khăn tay lau nước trên trán Tạ Trường Sinh: "Điện hạ, thái y sẽ tới ngay. Nô tỳ muốn hỏi, sau khi ngài rơi xuống nước, thân thể có không thoải mái chỗ nào không?"
Tạ Trường Sinh lại chớp mắt: "Cái gì?"
Cung nữ mím môi, gân xanh trên trán có vẻ giật giật, nàng lại hỏi: "Điện hạ, thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái không?"
Cung nữ vừa dứt lời, Tạ Trường Sinh lại đột nhiên cười lớn vỗ tay.
Y có một bộ túi da tốt, da thịt tinh tế trắng noãn như sứ.
Một đôi mắt ẩn tình, khóe mắt hơi rủ xuống.
Vì rơi xuống nước mà cả người ướt sũng, mái tóc dài dày dán lên mặt, tán loạn rơi xuống phía sau lưng.
Một vị thiếu niên xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Trên người y mặc đồ tinh xảo, có một đống bảo thạch xanh xanh đỏ đỏ, kêu leng keng leng keng theo động tác của y, thanh thúy dễ nghe.
Chỉ là...
Rõ ràng là một hình ảnh rất đẹp, nhưng lại có chỗ không hài hòa…
Đôi mắt kia.
Ngu ngốc, đờ đẫn, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Cung nữ bị tiếng cười to của Tạ Trường Sinh làm cho hoảng sợ, nàng không nhịn được mà lùi về phía sau một bước: "Điện, điện hạ..."
Nàng lo lắng kêu gọi nửa ngày, lại thấy Tạ Trường Sinh vẫn cười không ngừng, cung nữ dậm chân xông ra ngoài.
"Thái y... Thái y khi nào mới đến?! Điện hạ... Điện hạ không thích hợp!"
Cửa điện loạn thành một đống, Tạ Trường Sinh nghe có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Không phải chứ, không phải là bị ngốc rồi chứ?"
Tạ Trường Sinh mở to hai mắt, dần dần thu hồi nụ cười, ngồi thẳng người lại.
Đương nhiên y không phải người ngu.
Thật ra y chỉ giả ngu mà thôi.
Chuyện là như thế này.
Bây giờ, Tạ Trường Sinh không phải hoàng tử Tạ Trường Sinh trước kia.
Mà là y mới xuyên qua.
Từ một sinh viên ngu xuẩn khoa biểu diễn của thế kỷ 21, xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên là đoạt phong vân.
Y xuyên vào một hoàng tử trùng tên trùng họ, ngay cả tướng mạo cũng giống nhau.
Trong quyển sách này, nguyên chủ ỷ vào lão hoàng đế thích y nhất, nên thường xuyên làm trời làm đất.
Hôm nay mắng Thái tử ca ca, ngày mai đánh tiểu Hầu gia, ngày kia lại trói chưởng ấn thái giám nhục nhã không ngừng.
Đúng là một pháo hôi ác độc tiêu chuẩn.
Lúc đọc sách, mỗi lần nhìn thấy nguyên chủ nhảy nhót trong sách, Tạ Trường Sinh tức giận đến mức hận không thể vọt thẳng đến cục công an đổi tên.
Khi cuối cùng cũng nhìn thấy nguyên chủ bị mấy người khác liên thủ hành hạ đến chết, y còn sảng khoái đến mức ăn nhiều thêm một phần xương sườn vào bữa tối.
Lại không ngờ rằng, phong thủy luân chuyển.
Y biến thành tên phản diện Tạ Trường Sinh trong sách.
Còn có một năm, chờ lão hoàng đế chết bệnh, y sẽ nghênh đón cái chết của mình.
Tạ Trường Sinh hỏng mất.
Y không muốn chết.
Y quấn chăn, suy tư ròng rã một ngày, rốt cục nghĩ ra một con đường sống cho mình.
Y muốn giả ngu.
Lợi dụng kỹ năng diễn xuất không tệ của mình, y sẽ giả dạng thành một kẻ ngốc.
Một kẻ nửa điên nửa ngốc, một kẻ không tranh quyền thế, sẽ không tạo thành uy hϊếp đối với bất kỳ kẻ nào.
Cổ có Câu Tiễn, Chu Lệ giả ngu tránh được cái chết.
Vậy y cũng phải giả vờ.
Vì để giả giống hơn, vừa rồi, y mượn đi cớ tản bộ rồi giả bộ trượt chân, ngã xuống ao.
Sau khi trở về, ngồi yên tại chỗ ngẩn người nửa ngày, cũng không cho người ta rửa mặt chải đầu.
Hành vi cực kỳ quỷ dị.
Nghe tiếng mấy cung nữ kia bàn tán, xem ra kế hoạch giả ngu của Tạ Trường Sinh cũng rất hiệu quả.
Lại ngồi tại chỗ chừng mười phút, Tạ Trường Sinh nghe thấy tiếng bước chân ồn ào từ bên ngoài truyền đến
Y quay đầu lại nhìn, thì thấy mấy ông lão râu bạc cõng cái rương vội vàng chạy đến.
"Điện hạ, nghe nói ngài rơi xuống nước, thân thể có khó chịu không? Lão thần có thể tiến lên không..."
Thái y đang nói chuyện tên là Thường Niên Bình, năm đã năm mươi chín tuổi.
Tuy nghe nói Tạ Trường Sinh chỉ ngâm trong nước một chút, đã được người ta nhanh chóng vớt lên, nhưng lúc nghe được tin tức Thường Niên Bình vẫn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.