Chương 9

Từ rối gỗ, "nó" biến thành "người" có xương có thịt. Nhưng trên thân thể "nó" vẫn còn vết nứt kỳ dị kia. Vết nứt vắt ngang ở trên mặt "nó", nhìn lên mười phần quỷ dị.

"Nó" nhìn thoáng qua nam nhân trên giường rồi đẩy cửa nhà tranh đi ra ngoài.

"Nó" hẳn là "nàng".

"Nàng" không được ưa thích do tướng mạo xấu xí và mười phần đáng sợ.

"Nàng" trốn tránh đám người bắt nạt mình, thân thể vì rét run mà cuộn tròn.

Lâm Phái nghe được tiếng lòng "nàng".

— Vì sao luôn phải là người bị khi dễ đâu?

"Nàng" là như thế, nam nhân chế tạo ra "nàng" cũng vậy.

"Nàng" bắt đầu làm việc ác.

Kiều Âm kiềm chế không được mà đành phát ra tiếng nôn khan, hết thảy sự tình trước mắt thật sự là quá ghê tởm.

"Nàng" lột tấm da của một người dán ở trên người mình.

— Hoàn mỹ.

"Nàng" có thể sắm vai đủ loại người bởi vì "nàng" là con rối tốt nhất.

"Thật ghê tởm." Kiều Âm lẩm nhẩm lầm nhầm. Tuy rằng những người kia đối xử với "nàng" rất tệ bạc, thế nhưng hành vi gϊếŧ người lột da, lại còn khoác lên tấm da của người khác và sắm vai bọn họ của "nàng" càng thêm ghê tởm cùng khủng bố.

Da người sẽ thối rữa cho nên "nàng" không thể không thường xuyên thay đổi nơi cư trú hoặc là tìm người mới để xuống tay.

Đến lúc con người phát hiện ra, "nàng" bị trói và mang đi hoả thiêu. Tuy "nàng" đã thoát thân được nhưng lại bị biến trở về bộ dáng con rối gỗ ban đầu và không có cách nào để hóa thành "người" nữa.

"Nàng" một lần nữa biến thành "nó".

"Nó" còn có thể cử động và vẫn như cũ chọn con đường tạo ra rất nhiều sát nghiệp, sau lại dần dà liền đã trở thành một món tà vật.

Khi Nạp Lan tiểu công tử đi du học trở về, hắn dạo quanh vài vòng ở Đồng Thành. Lúc trở về, trong tay hắn cầm theo một con rối gỗ có tỳ vết nhưng chẳng ai hay biết.

Đêm khuya tĩnh mịch. Đôi mắt của con rối gỗ chuyển động, một làn khói đen từ trên người "nó" bay ra, chui vào trong thân thể Nạp Lan Thư Hữu. Trước kia "nó" không có biện pháp làm được như vậy, nhưng trải qua năm tháng lắng đọng lại, năng lực của "nó" đã càng trở nên âm độc.

Cộng tình kết thúc.

Hàng mi Lâm Phái thoáng rung động, cô mở mắt ra. Trong đôi mắt kia như cũ là một mảnh tử khí sâu thẳm, nếu ai chẳng may nhìn chằm chằm một thời gian dài cũng sẽ cảm thấy thót tim.

Làn khói đen kia bấy giờ đang quấn quanh ở đầu trái tim của Nạp Lan Thư Hữu.

Chẳng trách sao cô không nghe được bất kỳ thanh âm nào, hoá ra "nó" không phải là quỷ quái bình thường.

Kiều Âm đánh liều đi xem cái thứ mang theo khói đen lượn lờ kia, con rối gỗ này có tên, "nó" gọi là "a khôi".

Con rối... Kiều Âm cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao sau khi mặt "nó" rớt xuống thì bên trong không phải là đầu gỗ đâu?

Ánh mắt Lâm Phái đảo quanh ở trong phòng. Trực tiếp đả thương con tinh quái này nhất định là không thể, cần phải tìm đến bản thể của "nó" thì mới có thể tiêu diệt được.

Lâm Phái cắt ngón trỏ của mình rồi mạnh mẽ xuyên qua làn sương đen, cô chẳng hề sợ hãi trước đống da thịt hư thối kia mà vươn tay in lên dấu vết ở trên trán Nạp Lan Thư Hữu.

"Thiên Tả." Đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng Lâm Phái gọi, Thiên Tả vội vàng đẩy cửa đi vào.

"Gọi bọn họ vào đi."

Nạp Lan Thành cùng Nạp Lan phu nhân vội vàng nhìn xung quanh, sau khi nghe được Lâm Phái cho phép thì mới chạy nhanh đi vào.

Bọn họ không nhìn thấy được con rối gỗ đang bám vào kia, chỉ có thể nhìn đến nhi tử mình bị ghim ở trên giường với tư thế nằm ngửa, biểu tình dữ tợn, trên trán còn có một vệt máu.

"Lâm tiểu thư, đây là chuyện gì vậy?"

"Lệnh công tử bị một con yêu tà đeo bám. Đó là một con rối gỗ có vết nứt trên người, làm phiền các ngươi cố gắng tìm ra nó. Có như vậy thì lệnh công tử mới được cứu, nếu không..."

"Được được, lập tức liền đi tìm! Nhi tử của ta...?"

Nạp Lan phu nhân sốt ruột hỏi.

"Cứ dùng dây thừng trói lại trước đi."

Thời điểm Lâm Phái nói chuyện, đôi mắt lại không phải đang nhìn về phía Nạp Lan phu nhân. Mọi người đều cho rằng bởi vì đôi mắt của cô có vấn đề mới tìm không thấy phương hướng để đối mặt với mọi người. Chỉ có Kiều Âm biết, nữ nhân xinh đẹp kia là đang xem nàng.

......