Lâm Phái vẫn luôn suy nghĩ chính mình làm sao để bắt con quỷ kia dù cho nó không có gây thương tổn cho cô và cũng không đủ mạnh đến để nhập vào người cô. Nhưng mỗi ngày đều nghe có tiếng lải nhải bên tai cũng thực phiền.
Một lần nọ Lâm Phái ngẫu nhiên bị đứt tay, máu vẩy ra ngoài thì vô tình có một giọt rơi trúng người con quỷ kia, làm nó không thể động đậy. Lâm Phái cảm thấy bản thân tìm được phương pháp rồi bèn rạch miệng vết thương của mình, đem từng giọt từng giọt máu nhỏ lên người con quỷ. Rõ ràng là đau nhưng Lâm Phái lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Nàng" biến mất. Lâm Phái vừa cảm thấy bên tai của mình được yên tĩnh thì không bao lâu sau lại nghe thấy một thanh âm. Không phải thanh âm của loại quỷ nào cô cũng có thể nghe được. Sau khi thử nghiệm rất nhiều lần, Lâm Phái có thể che chắn một ít tiếng lải nhải của tiểu quỷ, còn loại quỷ cất chứa oán khí sâu nặng thì cô không có cách nào khác.
Thanh âm kia dù cho cách rất xa nhưng kỳ lạ là Lâm Phái lại nghe được vô cùng rõ ràng. Chính nó làm cho cô ngày đêm không được ngủ ngon. Bất đắc dĩ, cô đành phải ra cửa phủ để dò xét nơi thanh âm này phát ra thì hay tin Tiền gia bị quỷ quấy phá. Trên dưới cả nhà đều hoảng sợ không chịu nổi, trạng thái tinh thần của mỗi người càng là căng chặt, chướng khí mù mịt khắp nơi.
Lâm Phái không biết đuổi quỷ, cũng không hề hiểu gì về thuật phong thuỷ hay bói toán, càng sẽ không biết cách vẽ bùa diệt quỷ. Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng quỷ than khóc, cũng có thể biết được nguyện vọng của bọn họ nên liền ra tay hỗ trợ. Lâm Phái vốn chỉ là muốn giúp cho lỗ tai mình thanh tịnh, thế mà cái danh hiệu "Phong thuỷ tiên sinh" lại nhanh chóng lan truyền ra. Sự cảm tạ của Tiền gia càng làm cho tiếng tăm của cô mở rộng thêm một bước.
Phủ đệ nhà ai mà không có một chút chuyện xấu xa dơ bẩn, gia tộc càng lớn, sự tình bẩn thỉu càng nhiều. Rất nhiều người đều có chủ ý mời Lâm Phái nhưng cô mặc kệ, tất cả đều cự tuyệt.
Nếu không phải là thanh âm gì đặc biệt ầm ĩ, Lâm Phái đều không muốn ra khỏi cửa phủ. Thần kinh của cô càng ngày trở nên càng mẫn cảm, một khi hoàn cảnh quá nhốn nháo, ồn ào thì sẽ nhịn không được mà đau đầu. Trong nhà chừa ra một mảnh đất, mở cho Lâm Phái một cái biệt viện đơn độc để bình thường cô ấy có thể được thanh tịnh hơn chút ít. Mấy năm nay cô cũng không mấy khi đi ra ngoài nên càng trở nên thần bí khó lường ở trong lòng mọi người.
Bên ngoài không còn ai lại gửi thiệp mời cho cô, trừ phi là thật sự không còn biện pháp nào hoặc là không giấu được nữa. Hơn nữa, không phải yêu cầu nào Lâm Phái cũng đáp ứng. Nếu là làm cô mạnh mẽ diệt đi quỷ vô tội, chết oan, cô lười đến đi giải quyết. Lục đạo luân hồi, thiện ác chung quy đều có báo ứng.
Chẳng qua thiệp mời của Nạp Lan gia có chút ý tứ, thù lao lại là một ân tình của Nạp Lan gia chủ. Nợ nhân tình có thể đáng giá hơn nhiều so với vàng bạc, điều này thuyết minh sự tình có liên quan nhất định là rất quan trọng đối với hắn.
"Thiên Tả, đi gửi lời, nói rằng ta đáp ứng." "Tuân mệnh." Thiên Tả đứng canh giữ ở cửa nghe vậy liền vội vàng đi rồi.
Thiên Tả cùng Thiên Hữu là người hai năm trước Lâm Phái tìm được, đã chịu qua huấn luyện. Tuy rằng họ là nữ tử nhưng phản ứng nhanh nhạy, thân thủ không tệ, hơn nữa đều trung thành và tận tâm.
Thiên Hữu dọn ghế dựa ra vị trí dưới mái hiên. Lâm Phái nằm đến thoải mái, dễ chịu. Tuy rằng hôm nay không có ánh dương nhưng cô liền thích cảm giác râm mát.
"Chủ tử, người nghĩ như thế nào mà lại muốn ra cửa?" Thiên Hữu xoa bóp bả vai cho Lâm Phái. Tính cách của nàng hoạt bát hơn so với Thiên Tả một chút, ngẫu nhiên sẽ hỏi một ít vấn đề không quan trọng, hoặc là chọc cười. Thiên Tả thì tương đối có nề nếp và trầm ổn.
"Muốn tìm một chút sự tình để làm." Lâm Phái rũ mắt, ngữ điệu lười nhác.
— Nhân sinh nhạt nhẽo. Lâm gia dù sao cũng không cần cô phải kế thừa. Lúc trước, cô còn có tâm tư mở mang việc buôn bán, mấy năm nay liền phai nhạt. Về vấn đề gả chồng cũng không cần phải lo lắng nữa, không ai dám cưới cô. Hiện tại tuy rằng nhìn thấy được, nhưng cảnh sắc trước mắt áp lực đến tột cùng, chỉ làm lòng người sinh ra chán ghét.
Cô biết rõ cây cỏ màu xanh, hoa màu đỏ nhưng tầm mắt nhìn đến chỉ là một màu xám ngắt. Lâm Phái cảm thấy bản thân mình tựa như cây nấm mọc ở trong góc tối, bám rễ với thân cây mốc meo, nghe đến thanh âm đều là tràn ngập oán hận. Thiên địa rộng mênh mang lại tìm không thấy phương hướng.
Cô sở dĩ còn sống chẳng qua là vì chưa cam lòng mà thôi. Từ nhỏ tính tình cô đã lạnh nhạt lại hiểu chuyện sớm, không ưa thích cùng bạn bè đồng trang lứa chơi đùa. Cha mẹ đều nói cô là cái búp bê tuyết. Năm mười tuổi, một mình cô loạn đi dạo thì gặp được một người đạo sĩ đoán mệnh cho cô.
— Mệnh số bất thường, Thiên Sát Cô Tinh[3]
[3]: số mệnh của một người đã định sẵn sẽ gây ra tai hoạ cho những người xung quanh, sẽ phải chịu cuộc sống cô độc suốt đời.
Ngày ấy Lâm Phái đáp lại như thế nào đâu? Cô dùng hai chữ cực kì vô lễ.
"Chó má." Mà hiện tại cô giống như có chút tin tưởng lời nói của đạo sĩ kia, chỉ là vẫn không cam lòng.
......