"Hừ, như thế nào, ai không biết ả Thanh Lan kia ai cũng có thể làm chồng, lớn lên thành dáng vẻ yêu mị, xướng ca cũng là câu dẫn người, ta nói lời này lại không oan uổng nàng, hơn nữa nga, cô đêm qua có nhìn đến sắc mặt nàng hay không, trắng thành như vậy, phấn mặt đều không lấn át được tái nhợt xanh xao, sợ không phải là bò giường người bị chơi hỏng rồi đi?"
Nữ nhân kia trong miệng nói như vậy, chính là thanh âm vẫn là hạ rất.
"Được rồi, lo mà hát cho xong đi, nàng về sau gả chồng sẽ thành thiếu nãi nãi, thân phận cùng chúng ta sẽ không giống nhau, chúng ta vẫn là không cần đắc tội nàng mới tốt."
"Nhát gan, nữ nhân kia chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, chúng ta rõ ràng là có giao kèo câu dẫn nam nhân phải bằng bản lĩnh, Thanh Lan cư nhiên chạy tới câu dẫn Chu thiếu gia, ai không biết Chu thiếu gia thích bao cô?"
Nữ nhân đã sớm nhìn Thanh Lan không vừa mắt, chính mình câu nam nhân không tính, còn chạy tới đoạt của tỷ muội khác, đem những tên nam nhân kia mê đến thần hồn điên đảo, cuối cùng lại trở thành áp trục của cả đoàn, cũng thật là không biết xấu hổ.
Nữ nhân còn lại im lặng không nói gì, Kiều Âm lúc này cũng không lại nghe tiếp, quay trở về bên Lâm Phái.
"Gả cho ai biết không?"
"Những người đó cũng không có nói rõ ràng, chỉ nói Trần thiếu gia."
Họ Trần? Lâm Phái ở trong đầu chọn lựa vài vòng, trong lòng đại khái có chút ấn tượng, cũng không biết đoán đúng hay không.
"Muốn đi xem?"
"Muốn nga!"
Kiều Âm tưởng tượng không ra người cùng quỷ thành thân là là cái dạng gì, muốn đi xem một chút.
"Muội biết nữ quỷ kia ở nơi nào sao?"
"Biết, ta có thể ngửi được mùi hương trên người nàng."
"Mùi hương gì?"
Mùi oán khí sao?
"Là mùi nước thối nga, còn có chút thối rữa."
Kiều Âm chỉ có thể hình dung đại khái như vậy, không phải mùi bùn đất thối, mà giống như là một khối thịt bị ngâm trong nước ẩm ướt thối rữa, thập phần không dễ ngửi, dù sao Kiều Âm đem cái mùi thối này nhớ kỹ, ở trong thành thị tìm được nàng cũng không phải một chuyện gì rất khó.
"Vậy đi xem đi, nhớ rõ nhanh chóng trở về, mang theo đồ ta cho muội."
"Ân ân."
Ở hai ngày trước, Lâm Phái thí nghiệm qua Kiều Âm có sợ máu của nàng hay không, máu của nàng đối với âm tà chi vật tới nói, có lực sát thương rất lớn, nhưng Kiều Âm ngay cả mặt trời còn không sợ, cho nên có sợ nàng máu hay không vẫn là khó nói, cho nên Lâm Phái tiến hành thí nghiệm một chút.
Thí nghiệm xong, phát hiện Kiều Âm đối với máu của nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Này cũng làm Lâm Phái càng thêm cảm giác được, Kiều Âm không phải một tiểu quỷ thân phận đơn giản, nàng lại nghĩ tới, chuyện Thiên Tả đi điều tra về bức họa kia vẫn chưa thu hoạch được gì.
Lâm Phái có một ít lá bùa tam giác đuổi quỷ trừ tà, đã dùng máu nàng ngâm qua, Kiều Âm liền có thể đeo ở trên tay.
Lâm Phái cũng mượn cơ hội làm một thực nghiệm khác, nàng đem máu của mình vẽ ở trên tay, phát hiện Kiều Âm có thể chạm vào nàng, chính là chờ đến máu khô cạn về sau, liền không có biện pháp đυ.ng chạm.
Lâm Phái vốn đang muốn thử nhiều vài lần, nhưng bị Kiều Âm ngăn cản.
Kiều Âm không thể trơ mắt nhìn nàng thương tổn chính mình như vậy, tức giận nói nếu Lâm Phái cứ nhất quyết muốn thử, nàng liền không cho Lâm Phái chạm vào.
Lâm Phái chỉ có thể đồng ý, buổi tối thời điểm Thiên Hữu tới đưa cơm còn bị vết thương trên tay nàng làm cho hoảng sợ, cho rằng nàng bị thứ gì cắt bị thương, nhưng là cũng không hỏi, yên lặng băng bó xong liền đi rồi, thời điểm tới thu dọn chén đũa, còn cầm theo mấy bình thuốc trị thương tới giúp Lâm Phái bôi.
Kiều Âm giám sát nàng, chỉ cần nàng lười bôi thuốc, Kiều Âm liền sẽ bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, giống như nàng mà không lập tức đi bôi thuốc, Kiều Âm liền sẽ khóc cho nàng xem, Lâm Phái không có biện pháp, cho nên đều sẽ ngoan ngoãn bôi thuốc đúng giờ.
Rõ ràng hai người mới quen biết ở chung không đến mấy ngày, lại quen thuộc giống như đã quen biết nhau từ thật lâu về trước.
Kiều Âm men theo mùi, tìm được địa phương nữ quỷ kia ở.
Nàng tới thật không khéo, trong phòng đang ở trình diễn nội dung không phù hợp với trẻ em.
Kiều Âm vội vàng che mặt, chỉ là đầu ngón tay lộ ra một ít khe hở, làm nàng không đến mức cái gì đều nhìn không tới.
Nữ quỷ kia nằm ở trên giường, nam nhân ở trên người nàng phập phồng, ở trong mắt nam nhân, nàng hẳn là tuyệt thế mỹ nhân, tóc đen nhu thuận, da thịt trắng nõn, cho nên nam nhân thoạt nhìn vô cùng ra sức, trong miệng còn đang nói một ít lời nói thô tục, cười thực phóng đãng.
Kiều Âm nhìn thấy chính là nam nhân kia ở trên người một con nữ quỷ ra sức, nữ quỷ kia cả người trương sình, đôi mắt giống mắt cá chết, sắc mặt xanh trắng, phía dưới đôi mắt lại là một quần lớn xanh đen, đầu lưỡi ở trên cổ nam nhân quấn một vòng, nam nhân kia tựa hồ một chút cũng không nhận thấy được nguy hiểm, còn tưởng rằng là tóc của mỹ nhân.