Kiều Âm nhớ rõ nữ quỷ kia trước khi lên xe có nhìn thoáng qua phương hướng này một cái.
"Không có việc gì." Lâm Phái không rõ lắm tình huống là như thế nào, nhưng có thể đại khái đoán được nữ quỷ kia hẳn là chết chìm. Sau khi chết còn muốn quay về ca hát? Vậy chấp niệm cũng rất lớn.
Lâm Phái nghĩ ngợi một thoáng liền vứt sự tình này ra sau đầu. Cô cũng không loạn nhọc lòng chuyện không có quan hệ gì với mình, nếu thực sự tới tình cảnh không thể không ra tay cho xong việc, vậy thì chờ đến lúc đó lại tính sau.
"Ngươi có buồn ngủ không?" Kiều Âm vốn định nói bản thân không buồn ngủ, nhưng nghĩ đến hiện tại mình cũng đang nằm trên giường của Lâm Phái, ngủ bên người Lâm Phái, vậy nên nàng bèn gật đầu.
"Ngủ ngủ ngủ, ngủ ngon." Kiều Âm vốn dĩ không cần đắp chăn, hơn nữa bây giờ nàng cũng không chạm vào đồ vật gì được và có thể trực tiếp xuyên qua chăn cho nên nàng dứt khoát nhắm mắt lại, từ nằm nghiêng chuyển sang nằm thẳng, hai tay khoanh trước bụng, tư thế ngủ rất ngoan.
Lâm Phái cũng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau sắc trời đẹp hơn, tuy rằng chẳng phải là ngày nắng rạng ngời gì nhưng ít nhất là bầu trời trong xanh. Ánh nắng ấm áp xuyên qua những đám mây và chiếu xuống những phiến đá xanh khiến lòng người dễ chịu hơn.
Thời điểm Lâm Phái ăn sáng, cô cũng thắp một cây hương nhang cho Kiều Âm, xem như là hai người cùng nhau ăn sáng.
Lâm Phái không cho Kiều Âm chạy lung tung mà yêu cầu nàng ở trong phòng cùng với mình.
Tuy rằng Kiều Âm không sợ ánh mặt trời nhưng vẫn nên chú ý thì hơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất[2], vì thế Lâm Phái cảm thấy cần phải cẩn thận một chút, cô không muốn cứ như vậy mất đi Kiều Âm.
[2]: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
"Biết chữ không?" "Không biết nha." Kiều Âm không có những ký ức gì về phương diện đó, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc có biết chữ hay không.
Lâm Phái mở cuốn sách trên tay ra, Kiều Âm lập tức hiểu ý mà lại gần cô.
"Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu; Thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu." Kiều Âm đọc ra rõ ràng từng câu từng chữ, vẻ mặt có chút bàng hoàng.
"Xem ra là biết chữ." "Ừ... Vốn dĩ là phải cảm thấy xa lạ nhưng khi nhìn đến thì nó lập tức hiện lên trong đầu và ta biết cách phát âm ra như thế nào." Kiều Âm sờ cằm, xem ra bản thân trước kia cũng là người có văn hóa. Lâm Phái chạm hờ vào đầu Kiều Âm ở giữa không trung, ngón tay vẫn tiếp tục lướt ở trên trang sách.
"Phái Phái, sô cẩu là cái gì á?"
Kiều Âm cảm thấy trước kia chính mình hẳn là từng hiểu biết qua nhưng hiện tại thì xác thực là đã quên mất.
"Thời cổ, bá tánh chủ yếu dùng chó để hiến tế bởi vì không mua nổi dê, bò. Sau này, thời thế biến động, người ta cũng không còn dùng chó thật đi hiến tế mà thay vào đó là lấy rơm kết thành một con chó, từ đó gọi là sô cẩu." Sô cẩu, kết rơm thành chó và dùng trong nghi lễ hiến tế. Trước lúc hiến tế, ai ai cũng nơm nớp lo sợ không dám đυ.ng vào nó, khi tế lễ kết thúc ắt hẳn sẽ bị vứt bỏ rồi tiêu hủy.
"Ồ, ra là thế à, vậy những câu kia có phải hay không đang nói rằng, trời đất không có tình người nên coi vạn vật như chó mà đối đãi, kẻ bề trên không có tình người nên xem bá tánh cũng như chó mà thôi?" Kiều Âm phồng má khiến cho Lâm Phái rất muốn đi chọc lên một cái.
"Không phải, những câu kia ý chỉ rằng trời đất có tình người nên đối xử với vạn vật bình đẳng, kẻ bề trên không có tình người nên đối xử với bá tánh bình đẳng." "Như vậy à." Kiều Âm có chút xấu hổ ho hai tiếng.
Trời đất không can thiệp vào vạn vật mà tùy ý cho chúng tự sinh tự diệt, đây chính là sự vô tình của trời đất, là xem vạn vật như chó rơm.
Lâm Phái lẩm bẩm những lời này trong lòng xong bất giác khịt mũi coi thường.
Nếu như không can thiệp thì đâu ra tạo hóa trêu người như vậy đâu?
"Bất quá bộ dáng tức giận vừa nãy của ngươi rất giống chó con." "Phái Phái! Ngươi xấu xa quá đi!" Kiều Âm la to, nàng mới không phải là chó con đâu!
......