Chu Nghĩa Giác tức giận, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt Lục Trì Châu, lại hiểu lầm thành thẹn thùng.
Quỷ mới biết tại sao lại hiểu lầm thành dáng vẻ này.
Nếu Chu Nghĩa Giác biết hiện tại trong lòng Lục Trì Châu đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ vung nắm đấm đánh cho khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đến mức ngay cả mẹ ruột hắn cũng thích kia một trận rồi nói sau.
Lục Trì Châu thưởng thức dáng vẻ giơ chân của Chu Nghĩa Giác, lui về phía sau hai bước, hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng, "Được được, tôi cách xa một chút."
"Tôi hỏi cậu......"
"Cậu hỏi đi."
Chu Nghĩa Giác trừng mắt, "Con mẹ nó đừng xen vào."
Lục Trì Châu trừng mắt nhìn: "Được..." Thật đáng yêu.
Chu Nghĩa Giác trợn tròn mắt.
"Hôm nay ở tòa nhà khoa học kỹ thuật, tại sao cậu lại vào toilet lầu một? Rõ ràng lớp học ở lầu bốn." Chu Nghĩa Giác cân nhắc dùng từ, hỏi tương đối hàm súc, cậu không biết Lục Trì Châu nhìn thấy bao nhiêu, nhưng cậu không thể mạo hiểm.
Một chút nguy hiểm cũng không dám mạo hiểm.
Một khi danh tính của Omega bị lộ, cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác.
"Không phải cậu cũng đi sao?" Lục Trì Châu hỏi ngược lại.
"Tôi thuận đường đi qua nơi đó, mắc tiểu thì vào, trước đó cũng không biết chuyện chuyển tiết." Biểu tình Chu Nghĩa Giác tương đối ngang ngược, ôm cánh tay, chỉ thiếu một sợi xích vàng lớn, cùng hình xăm cánh tay.
"Tôi cũng đúng lúc đi ngang qua, mắc tiểu thì đi vào, vào liền thấy cậu đang cài nút áo...... Cậu đi tiểu tại sao phải cài nút áo?"
Chu Nghĩa Giác theo thói quen tức giận, lên cơn một nửa, nghĩ đến việc mình đang tìm hiểu tin tức, không thể nhanh chóng chặn kín đường như vậy, lại nghẹn chữ cuối cùng trở về, "Cậu thật sự vừa đi vào liền thấy tôi đang cài nút áo?"
"Chẳng lẽ tôi còn phải nhìn thấy gì nữa sao?" Lục Trì Châu hỏi.
"Không, cậu cái gì cũng không nên thấy, cứ như vậy đi, tạm biệt."
Chu Nghĩa Giác nhận được đáp án mình muốn, lập tức bỏ lại Lục Trì Châu, ở cùng người này thêm một giây, cậu sợ mình không nhịn được sẽ nhảy dựng lên đánh hắn một trận.
Lục Trì Châu sờ sờ mặt mình, nhìn bóng lưng Chu Nghĩa Giác nghi ngờ là vì thẹn thùng nên chạy trối chết (cũng không phải), trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra một nụ cười mê người.
Hao tâm tổn trí muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn như vậy, người này sao có thể đáng yêu như vậy?
Sau khi Chu Nghĩa Giác biết Lục Trì Châu không phát hiện ra bí mật của cậu, lại khôi phục bộ dạng táo bạo cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, đội một khuôn mặt ác nhân, đi trên đại lộ sân trường.
"Đứng lại!"
Trước mặt ba tên Alpha cường tráng đi tới, cản đường Chu Nghĩa Giác, trong đó hai người mặc đồng phục học sinh hệ cà chua xào trứng, không phải học sinh trường này.
"Chính là tiểu tử nhà ngươi mà đại bảo bối An Nhiên hai lần ba lượt bỏ rơi chúng ta?"
Chu Nghĩa Giác từ nhỏ tính tình dễ nóng nảy, đánh nhau là người đứng đầu, khi còn bé là vương tử trong ngõ nhỏ, đến trường học, đánh gục mấy học sinh lớp trên, trực tiếp thăng chức lão đại thành phố Nhất Trung, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu công tác, mới hơi thu liễm một chút.
Đến thời đại tinh tế lấy cường giả làm tôn này, cậu càng không thu liễm bản thân.
Cậu biết đại bộ phận cái tuổi thiếu niên này, đều bắt nạt kẻ yếu sợ cứng, nếu cậu như hiện ra vẻ sợ hãi, những người này nhất định sẽ khi dễ cậu nghiêm trọng hơn, nhưng nếu như cậu hiện ra sự ngang ngược so với ai khác, vậy bọn họ cũng không dám tùy tiện động thủ.
"Đêm nay sau khi tan học, chờ ở cổng trường." Thiếu niên trứng chiên cà chua khá cao, chỉ ngón tay, thiếu chút nữa chạm đến chóp mũi cao thẳng của Chu Nghĩa Giác.
Tròng mắt Chu Nghĩa Giác chuyển động, tập trung nhìn thoáng qua ngón tay vặn vẹo hơi lớn của khớp xương thô ráp trước mặt, mắt lộ ra vẻ hung quang, "Chờ cái gì sau khi tan học, hiện tại có thể đánh, đến đây đi, cùng lên hay là tách ra? Tùy tụi bây."
Một trong những thiếu niên trứng chiên cà chua: "..." Hoành tráng như vậy sao?
Một thiếu niên đeo kính mặt không tán thành, lắc đầu nói: "Không được, đánh nhau trong trường sẽ bị xử phạt."
Khóe miệng Chu Nghĩa Giác giật giật vài cái, "Đánh nhau ngoài trường bị phát hiện cũng sẽ bị xử phạt."
Thiếu niên cà chua khó hiểu: "Vậy tại sao mày không sợ?"
Chu Nghĩa Giác cười: "Là tụi bây hẹn, ít nhất tao cũng được xem như là phòng vệ chính đáng, nếu không cẩn thận phòng vệ quá mức, hẳn cũng là vì tao quá sợ hãi, không cẩn thận ra tay quá nặng."
"......"
"............"