Chương 20

Diệp Tinh Thần giả giọng nàng ấy gọi Tống Tu Viễn: “Tinh Thần ca ca, đáng ghét quá đi.”

“Ui.” Tống Tu Viễn ôm tay rùng mình.

“Ta không chịu nổi, huynh còn nói giọng nàng ấy mềm mại ngọt ngào, ta thấy đầu huynh mềm mại ngọt ngào thì có.” Diệp Tinh Thần thành thạo lấy khăn tay từ trong ngực ra, lau máu ở khóe miệng, “Vì vậy khế ước này nhất định phải giải.”

Vừa dứt lời, giọng nói quen thuộc truyền vào tai hai người như quỷ đòi mạng: “Tinh Trần ca ca, ngươi ở đâu vậy?”

Diệp Tinh Thần và Tống Tu Viễn nhìn nhau, Diệp Tinh Thần mặt đầy vẻ nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu.

Tống Tu Viễn vội vàng lớn tiếng nói: “Tinh Thần ca ca ở đây! Ở đây này!”

Diệp Tinh Thần: “…”

Chiêm tinh sư và Tống Tu Viễn đều phải chết!

Cuối cùng, dưới những hành động kỳ quặc của Dung Niệm Phong, Diệp Tinh Thần không còn quay lại Ngọc Hư Cung nữa. Vì vậy, các đệ tử khác của Lăng Vân Phong nhìn thấy cảnh tượng như thế này:

Tiểu sư đệ ba bước thở dốc năm bước ho khan của bọn họ ngày đêm không về, bốn chữ “Tinh Thần ca ca” trở thành cơn ác mộng của họ.

Nếu nửa đêm vận may hơi hơi “tốt” một tí, còn có thể thấy Dung Niệm Phong như một hồn ma cầm đèn, giống như quỷ đòi mạng.

Không ít đệ tử bị dọa sợ.

Trong những ngày các đệ tử của Huyền Thiên Kiếm Tông rảnh rỗi, Lăng Vân Phong lại như một ngoại lệ, không phải đang tu luyện thì là đang trên đường tu luyện. Bình thường những đôi tình nhân nắm tay nhau hẹn hò trong khu rừng nhỏ cũng không muốn ra ngoài vào ban đêm.

Người đầu tiên không chịu nổi là Tứ sư huynh, sau năm sáu ngày liên tiếp bị “Tinh Thần ca ca” tấn công, hắn ta lập tức đến nhiệm vụ đường treo bảng thưởng.

Dù sao Dung Niệm Phong cũng chưa quen với họ, nghĩ vậy, hắn ta cắn răng, chỉ treo tên Diệp Tinh Thần.

Nếu có đệ tử nào bắt được Diệp Tinh Thần và đưa đến Ngọc Hư Cung sẽ được thưởng một trăm viên linh thạch thượng phẩm.

Linh thạch thượng phẩm là đồ ngon! Không chỉ có thể dùng để mua linh thảo, đan dược, còn có thể dùng để tu luyện. Trong chốc lát, Huyền Thiên Kiếm Tông dấy lên phong trào bắt Diệp Tinh Thần.

Dung Niệm Phong không biết Diệp Tinh Thần có bị dọa không, nhưng cậu thật sự bị cảnh tượng này dọa sợ. Khó khăn lắm cậu mới đuổi được người đi, mà giờ lại đưa về á? Có bệnh à?

Không lâu sau, trên bảng thông linh xuất hiện một bài viết mới, nói rằng Diệp Tinh Thần như ngôi sao trên trời, có thể nhìn nhưng không thể chạm. Là cậu quá vội vàng, không muốn ép buộc Diệp Tinh Thần, mong các tu sĩ đừng tìm nữa, cho y chút thời gian để thích ứng.

Những lời nói ngọt ngào như vậy đương nhiên là từ tay của Dung Niệm Phong mà ra. Không lâu sau, trong Huyền Thiên Kiếm Tông đã có tin đồn rằng Dung Niệm Tuyết yêu Diệp Tinh Thần sâu đậm đến mức nhiều người vì tình yêu của họ mà khóc lóc thảm thiết.

Nhưng cũng đạt được một số tác dụng nhất định, ví dụ như Dung Niệm Phong không còn phải lo lắng rằng người của Huyền Thiên Kiếm Tông sẽ bất ngờ bắt Diệp Tinh Thần trở về Ngọc Hư Cung. Còn có thể kiếm được danh tiếng tốt, bây giờ mỗi khi y ra ngoài, trong mắt đệ tử của Lăng Vân Phong đều đầy sự thương cảm.

Không có Diệp Tinh Thần, Dung Niệm Phong sống rất thoải mái. Chỉ cần đợi đến khi chiêu sinh đệ tử, cậu sẽ có thể thoải mái đi tu luyện! Biết đâu cậu lại là một thiên tài.

Ba năm sau còn đợi cậu đưa bí kíp cho Diệp Tinh Thần rồi chết á? Không cần thiết, mạng chó quan trọng hơn.

Sau một thời gian ngắn làm loạn, ngày chiêu sinh đệ tử càng ngày càng gần. Dung Niệm Phong lén lút xuống núi, sau khi trò chuyện với đệ tử đến từ Thủy Vân Tông về tình hình gần đây, cậu rất hưng phấn chuẩn bị những vật phẩm cần thiết cho thử thách. Đan dược là không thể thiếu, nếu đến lúc đó cậu gặp sự cố trong thử thách còn có thể cứu mạng.

May mắn là khi ở Thủy Vân Tông, cậu đã lấy được khá nhiều linh thạch, không nói hai lời, cậu đi đến Dược Môn Đường đổi một lượng lớn đan dược.