“Nếu ngươi không thích ta, sao lại phải cưới ta?”
“Ta nguyện dùng trái tim cháy bỏng như lửa của mình để tan chảy tảng băng này của ngươi.”
“Ôi, Tinh Thần ca ca, phu quân yêu dấu của ta, ngươi có biết khi ta biết có thể gả cho ngươi, trái tim ta đã đập nhanh đến mức nào không?”
Đọc diễn cảm đoạn văn thơ xong, cổ họng Dung Niệm Phong đã hơi khô, nhưng Diệp Tinh Thần vẫn chưa bò đến cửa. Cậu khẽ thở dài một cái, ôi chao, cái tên Long Ngạo Thiên này cũng thật là, sao cơ thể lại yếu ớt như vậy.
Nhìn kỹ lại, cậu phát hiện Diệp Tinh Thần không phải là chưa bò đến cửa, mà là đã ho đến mức ngất xỉu rồi!
Dung Niệm Phong sợ đến nỗi vội vàng đập cửa, lớn tiếng kêu: “Có ai không cứu với! Cứu với! Tiểu sư đệ của các ngươi sắp không xong rồi!”
Tiếng động này khiến những con chim tinh linh đang đậu trên cây ngoài phòng hoảng sợ, vỗ cánh bay đi.
Khi Vô Cực Tiên Tôn dẫn theo một nhóm đệ tử đến nơi, nhìn thấy vết máu dài ngoằng, họ cũng ngẩn người một chút, nhưng có vẻ như họ đã quen với cảnh này. Dù trên người vẫn còn mùi rượu, Vô Cực Tiên Tôn vẫn rất thành thục sử dụng thuật thanh tẩy, sau đó di chuyển Diệp Tinh Thần lên giường.
Vô Cực Tiên Tôn lấy từ bên hông ra một bình đan dược, chọn một viên lớn nhét vào miệng Diệp Tinh Thần, sau đó xua tay nói: “Tiểu bối đừng sợ! Tiểu Thập Nhất chỉ là ho ra hơi nhiều máu, vẫn chưa chết được.”
“Ợ.” Nói xong, ông ta còn ợ một hơi rượu.
“Chậc chậc chậc, Thập Nhất sư đệ của chúng ta sao lại thành ra thế này.” Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, chính là người đã bắt Diệp Tinh Thần từ sau núi về hôm nay.
Quả nhiên, Vô Cực Tiên Tôn lảo đảo nói: “Tống Tu Viễn, hôm nay là ngày vui của sư đệ Thập Nhất, ngươi nhường nó một chút.”
Nam nhân có đôi mắt hồ ly cười cười thu tay lại, kéo chăn đắp cho Diệp Tinh Thần đang nằm trên giường: “Con chỉ chỉnh lại chăn cho Thập Nhất sư đệ thôi mà.”
Nói rồi, ánh mắt hắn ta rơi trên người Dung Niệm Phong, mở chiếc quạt xếp trong tay ra phẩy phẩy, cười nói: “Đây chắc là sư tỷ Niệm Tuyết phải không?”
Sư tỷ cái đầu ngươi ấy.
Dung Niệm Phong lạnh nhạt liếc hắn ta một cái, ậm ừ đáp: "Ừm."
Thật ra Tống Tu Viễn gọi như vậy cũng không sai, cậu đã hỏi thăm chủ nhân Thủy Vân Tông trước đó, Vô Cực Tiên Tôn nhận tổng cộng mười một đệ tử nội môn, trong đó chỉ có đệ tử thứ mười và thứ mười một là đệ tử thân truyền.
Nếu nói về đệ tử thứ mười, hắn ta chỉ lớn hơn đệ tử thứ mười một, tức là Diệp Tinh Thần, có hai tháng mà thôi. Vì vậy có nhiều tin đồn rằng hai người tuổi tác ngang nhau, quan hệ cũng tốt hơn người khác một chút.
“Vậy hy vọng sau này có thể hòa hợp với sư tỷ Niệm Tuyết.” Tống Tu Viễn dùng quạt xếp che mặt, chỉ để lộ đôi mắt cười cong cong.
Một lát sau, Vô Cực Tiên Tôn dùng tay kiểm tra hơi thở của Diệp Tinh Thần, nhận thấy linh khí ổn định mới nói: “Ừm, không chết được đâu.”
Cả nhóm người lại ầm ĩ rời đi, chỉ còn lại mùi máu nhàn nhạt trong không khí.
“Haizz!”
Thật là sốt ruột.
Dung Niệm Phong không khỏi lắc đầu.
Gây náo loạn thế này, đêm cũng dần khuya. Tuy nói người tu tiên thức khuya tu luyện cũng là chuyện thường, nhưng hôm nay thì thôi, cậu vẫn cảm thấy ngủ là quan trọng nhất. Tu luyện gì đó để vài ngày nữa tính tiếp.
Nói gì thì nói, vai diễn của cậu vẫn chưa diễn xong, phải đuổi Diệp Tinh Thần ra khỏi đây mới được. Có như vậy, cậu mới có thể chuồn ra ngoài tu luyện.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, cậu nhìn thiếu niên nằm trên giường, nhướn mày, cười điên cuồng trong lòng.
Ha ha ha, Diệp Tinh Thần, lần này không trách ta được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, cậu cúi xuống nhìn ngực mình. Nếu không cẩn thận chạm vào thì sao bây giờ?
Suy nghĩ một hồi, cậu bĩu môi, chọn cách nhanh chóng cởi y phục rồi chui vào chăn.
Vô cùng bình tĩnh nằm xuống.