Dung Niệm Phong: “…”
Cảm giác người của Huyền Thiên Kiếm Tông có vấn đề, nhưng cậu không có chứng cứ.
Dung Niệm Phong dò hỏi vài vấn đề quanh co, nhưng đại sư huynh trông có vẻ không đáng tin cậy, lúc này lại cẩn trọng, gặp câu hỏi khó thì chỉ trả lời mơ hồ. Nhìn tình hình không thể hỏi ra được gì, cậu đành từ bỏ việc điều tra.
Đợi một lúc lâu, người đáng lẽ phải kết hôn vẫn chưa đến. Vô Cực Tiên Tôn không chịu được, ra hiệu cho đệ tử bên cạnh: “Giờ lành đã đến, sao tiểu sư đệ vẫn chưa tới? Ngươi đi Ngọc Hư Cung xem thử.”
“Đệ tử lĩnh mệnh.”
Chưa kịp rời khỏi tiền điện của Lăng Vân Phong, thì một đệ tử khác vừa vào đã giành lời nói, có lẽ quá vội vàng, giọng nói còn có chút run rẩy: “Sư phụ, sư… Tiểu sư đệ không thấy đâu!”
Trong điện trở nên im lặng như tờ, Vô Cực Tiên Tôn tức đến nỗi râu cũng rung lên, mặt đỏ bừng: “Đệ tử phản nghịch!”
Nói xong vì đứng không vững, bước chân loạng choạng, lùi lại một chút, rồi vội vàng vịn vào ghế.
Các đệ tử bên cạnh muốn tiến lên đỡ, ông vẫy tay: “Không sao.”
“Các ngươi đông như vậy, mà không giữ được một tên bệnh tật. Nếu tin này truyền ra, người ta sẽ tưởng Lăng Vân Phong chúng ta không ra gì.”
Đệ tử kêu oan, ôm quyền nói: “Sư phụ, người biết rõ tính cách của tiểu sư đệ mà. Hắn dùng nội lực ép máu ói ra, nhị sư huynh mang thuốc đến, hắn nhân lúc nhị sư huynh không đề phòng, đánh ngất nhị sư huynh, đổi y phục của nhị sư huynh, còn thay đổi hình dạng, mới khiến chúng ta bị lừa.”
Vô Cực Tiên Tôn gõ bàn: “Tên phản đồ này gan thật lớn!”
“Sư phụ, nếu không phải người không cho phép tiểu sư đệ…”
Một giọng nói ấm áp truyền vào tai, đầu lưỡi còn lướt nhẹ như cười.
“Tiểu Tứ!”
Vô Cực Tiên Tôn quát lên. Dung Niệm Phong đang say mê lắng nghe, ngay lập tức không còn âm thanh.
Cậu hơi nhướng mày, ồ? Đang nói chuyện gì mà Vô Cực Tiên Tôn phải dùng pháp trận cách âm sợ cậu nghe thấy.
Điều này càng làm cậu cảm thấy tò mò.
Nhưng cậu cũng đoán được, có lẽ là vì Diệp Tinh Thần luôn nhớ nhung Liễu Ly Nhi, không muốn cưới người khác. Cậu khẽ cười, nghĩ rằng lúc này hóa trang thật giống như một cô gái thuần khiết.
Đáng tiếc y có kịch bản, tất nhiên biết sau này Diệp Tinh thần chỉ là giả vờ nửa vời, tu chân giới truyền rằng y nho nhã lễ độ, thực ra chỉ muốn thêm một hậu cung trong mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ.
“Niệm Tuyết, hôm nay là lỗi của Lăng Vân Phong chúng ta. Khi tìm được tên phản đồ đó, nhất định sẽ để hắn xin lỗi.” Vô Cực Tiên Tôn thở dài, tiến lên vỗ vai cậu nói.
“Sư phụ.” Niệm Phong rêи ɾỉ, dáng vẻ như sắp khóc, giả bộ mềm yếu vô hại, nhẹ nhàng đưa tay, qua tấm khăn che lau nước mắt không hề tồn tại.
“Như vậy đi, ký khế ước không cần gấp gáp. Ta nguyện dùng cả đời này, lên núi đao xuống biển lửa, dùng trái tim ấm áp của mình để làm tan chảy sự lạnh lùng của Tinh Thần ca ca. Chỉ mong hắn nhìn thêm một lần.”
Nói thừa, cậu không dám ký khế ước. Liễu Ly Nhi còn ở đó, nếu cậu ký khế ước, chẳng phải là muốn chết nhanh hơn sao?
Nhưng hiện tại cậu cũng biết, ký khế ước chỉ có thể kết một lần trong đời trừ khi đạo lữ chết, mà trong sách, Niệm Tuyết vẫn chưa chết, Diệp Tinh Thần và Liễu Ly Nhi đã âm thầm qua lại. Cậu đã nắm được ngọn ngành.
Suy nghĩ xong, cậu không quên tự mỉa mai mình. Niệm Phong ơi Niệm Phong, không ngờ có một ngày ngươi lại vì tu luyện mà làm đến mức này!
Tiền điện yên lặng kỳ lạ, trong lòng Niệm Phong bất an, không lẽ giả vờ thái quá rồi sao?
Cậu nuốt nước bọt, đang định lên tiếng lấp liếʍ điều gì đó, thì nghe thấy Vô Cực Tiên Tôn như đang nghẹn ngào, rưng rưng nói: “Niệm Tuyết, đứa trẻ ngoan!”
Dung Niệm Tuyết và mọi người trong tiền điện: “…”
Tứ sư huynh nhếch môi: “Tiểu sư đệ của chúng ta, đạo lữ tương lai của đệ ấy thật sự đặc biệt.”