Chương 11

Các trưởng lão của Thủy Vân Tông đều ngạc nhiên không thôi, thầm nghĩ quả nhiên không hổ danh là Huyền Thiên Kiếm Tông.

"Đa tạ sư tôn!" Dung Niệm Phong vui mừng tiến lên nhận lấy đan dược, lúc này cậu thật sự biết ơn chiếc khăn che mặt kín mít, vì miệng cậu đang cười toe toét không sao che giấu được.

Nhưng bầu không khí trong điện bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, sự im ắng đến mức rợn người.

Dung Niệm Phong còn đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, thì đột nhiên nhớ ra: vừa rồi mình quên bóp giọng, đã dùng giọng nam!

Thôi tiêu rồi, lần này thật sự tiêu đời rồi. Nếu thế này rồi mà Huyền Thiên Kiếm Tông còn không phát hiện ra thì bọn họ đúng là ngu ngốc.

Mã lão lục bật dậy đầu tiên, mặt đỏ tới mang tai, che giấu lương tâm gượng gạo cười: "À, ừm, là do thời kỳ vỡ giọng đấy."

Cả Thủy Vân Tông: "..."

Lại cả thời kỳ vỡ giọng.

Dung Niệm Phong nhanh chóng nắm bắt tình hình, lập tức bóp cổ họng giả giọng nữ: "Ôi trời, ghét ghê!"

Giọng của cậu thanh thoát như tiếng ngọc va vào nhau, ngọt ngào và yếu đuối.

Tất cả mọi người trong điện đều trông như gặp ma, mắt trợn to gần rớt ra ngoài.

"Ha ha ha." Vô Cực Tiên Tôn bật cười vang dội: "Thời kỳ vỡ giọng, tốt lắm, tốt lắm!"

Dung Niệm Phong: "..."

Xấu hổ muốn độn thổ.

"Đã kính trà xong, không thể để lỡ giờ lành." Vô Cực Tiên Tôn đứng dậy, phất tay áo, lấy một cái la bàn từ trong ngực áo ra, bắt đầu truyền linh khí vào trận pháp. Chỉ thấy la bàn trong tay ông ấy bay về phía trung tâm tiền điện, tạo ra những gợn sóng lan tỏa từ trung tâm, một luồng linh lực dày đặc xé toạc không khí, mở ra một cánh cổng đủ lớn cho người đi qua.

Những người của Thủy Vân Tông chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này, bắt đầu rì rầm bàn tán.

"Đây chính là tu vi Hóa Thần đại viên mãn!"

"Quả nhiên là tông môn đệ nhất Nam Đại Lục, thực lực quả là đúng như lời đồn."

“...”

"Một tháng nữa là đến kỳ chiêu sinh của tông môn, trước kia Huyền Thiên Kiếm Tông ta đã hứa mỗi mười năm chọn một người từ tông môn các ngươi đến tu luyện, nó vẫn còn hiệu lực. Đến lúc đó, chỉ cần cầm ngọc bài tiến cử này tới là được. Nhưng có thể trở thành đệ tử ngoại môn hay nội môn thì còn phải xem may mắn của người đó."

Vô Cực Tiên Tôn bấm một pháp quyết, ngọc bài tiến cử ngưng tụ thành hình rồi được trao cho Tông chủ của Thủy Vân Tông, sau đó ông ấy nói thêm vài lời chỉ dẫn, rồi biến mất vào trận pháp.

Một khắc sau, Vô Cực Tiên Tôn thò đầu ra từ trong trận pháp, nhìn thanh niên mặc áo bào đỏ thẫm thêu hoa văn mây đang đứng bên ngoài nói: "Tống Tu Viễn, nếu ngươi không đi nhanh thì tự mình ngự kiếm trở về đi."

Chỉ thấy thiếu niên cười đùa khúc khích, cất lệnh bài thông linh đi rồi vội đáp: "Con tới ngay đây."

Trong khi đó, Diệp Tinh Thần - người đang nằm bệnh liệt giường, nhìn vào chữ trên lệnh bài thông linh, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Chỉ thấy trên lệnh bài viết rằng:

"Sư tỷ Niệm Tuyết hiện đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói ngọt ngào mềm mại, vừa hung dữ vừa đáng yêu, nũng nịu non nớt, có chút như trẻ con, đệ may mắn thật đấy Diệp Tinh Thần!"

"Tiểu Tinh Thần vẫn đang ở trong phòng chứ?" Vô Cực Tiên Tôn bước ra từ trong trận pháp, thu la bàn lại, nhìn người vừa đến hỏi.

“Sư tôn yên tâm, chúng con trông chừng kỹ lắm. Tuyệt đối không để tiểu sư đệ lén trốn ra ngoài.” Người bước đến gọi kiếm phía sau về, hắn ta không phải đệ tử Lăng Vân Phong tới đón dâu. Xét từ cuộc đối thoại của họ, hình như Diệp Tinh Thần cũng không hài lòng về mối hôn sự này.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, giai đoạn đầu Diệp Tinh Thần là một thằng nhóc to xác ngây thơ, đương nhiên cơ thể nguyên dương phải được giữ lại cho chính thất Liễu Ly Nhi.

Tính ra thì Liễu Ly Nhi sẽ đến Huyền Thiên Kiếm Tông trong vài ngày tới. Dù sao, tuyển chọn đệ tử của tông môn hàng đầu, ngoài các thế gia tiên môn, có một số trưởng lão của các tông môn khác cũng sẽ gửi con cái của họ đến các tông môn lớn để tu luyện. Dù Liễu Ly Nhi là nữ nhi của tông chủ Hạc Môn Tông nhưng Huyền Thiên Kiếm Tông có nhiều linh mạch, tu luyện ở đây sẽ có hiệu quả gấp bội. Hơn nữa, tài nguyên ở Hạc Môn Tông không thể so sánh với Huyền Thiên Kiếm Tông.