[Thiên kim giả này đã sớm biết mình không phải con nhà họ Nguyễn, tại sao mọi người đều bênh vực cô ta? Bởi vì cô ta đã "xử lý" hết tất cả đàn ông trong nhà họ Nguyễn, đúng là bậc thầy quản lý thời gian, Bạch mỗ nhân bái phục, chỉ là tôi rất tò mò, cô ta làm thế nào mà trong vòng một phút lại có thể gào thét "có hồn" như vậy, cái này chắc là thiên phú, học không được.]
Hoắc Tĩnh Văn ôm lấy Bạch Cảnh Nhan, "Tiểu Bạch, em xem, kia chẳng phải mẹ kế và em gái kế của em sao?"
Bạch Cảnh Nhan nhìn theo hướng cô chỉ, đúng là họ thật, "Đúng là họ, Bạch Thiên Ngọc và Nguyễn Hoa Ân là bạn học, hai người cùng một giuộc, hôm nay loại trường hợp này mời họ cũng bình thường."
"Bình thường gặp họ em đều chủ động chào hỏi mà, hôm nay sao không đi?"
[Nói nhảm, tôi đâu phải nguyên chủ, tôi dựa vào cái gì mà phải để ý đến loại người này, nhưng mà cô chị chồng này không biết, hay là tôi miễn cưỡng diễn một chút vậy, nhưng mà hai người họ vừa mới "phục vụ" đàn ông xong, người đầy mùi tanh, tôi thật sự không muốn đi mà.]
"Chị đã nói với em rồi, bọn họ không phải thứ tốt lành gì, sau này em đừng để ý đến họ."
[Cô chị chồng này thật tốt bụng, tối nay tôi sẽ đánh ngất cô rồi đưa sang Pháp.]
Hoắc Tĩnh Văn mặt đầy hắc tuyến, sao lại ăn cháo đá bát thế này, Pháp thì cô sẽ đi, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra được lý do gì để "tình cờ gặp gỡ", còn phải xử lý cô bạn thân kia trước đã mới đi được.
"Chát!"
Cái tát này đã kéo những người nhà họ Hoắc đang suy nghĩ miên man trở về thực tại, cái tát của Nguyễn Hùng đã hoàn toàn cắt đứt khát khao tình thân của thiên kim thật, "Nguyễn Ninh, con nói chuyện với chị con kiểu gì vậy, ai dạy con?"
Nguyễn Ninh ôm mặt, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang đắc ý bên cạnh, lạnh lùng nói, "Chị? Tôi nên gọi cô ta là chị hay là bà nội, là dì nhỏ hay là chị dâu? Nguyễn Hùng, tự mình nuôi lớn ăn vào có phải rất có cảm giác thành tựu không?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh toàn tiếng hít thở, ôi chao, lượng thông tin này thật lớn!
Nguyễn Hoa Ân cảm nhận được ánh mắt chế giễu và dò xét từ bốn phương tám hướng, nhất thời xấu hổ, "Em gái, ý em là gì? Là chị đã chiếm vị trí của em mười tám năm, chị trả lại cho em, xin em đừng hắt nước bẩn lên người chị nữa được không?"
"Nguyễn Ninh, con thật sự quá ghê tởm, sao có thể sỉ nhục chị con như vậy, dì Lưu, đưa con bé về phòng, đỡ cho nó ở đây nói nhảm."
Nguyễn Ninh lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, "Ba, con sai rồi, xin ba đừng thả chó cắn con, chị, con sai rồi, xin chị đừng chiếu mấy bộ phim đó nữa."
Có người tò mò hỏi, "Thị trưởng Nguyễn, ông thường xuyên thả chó cắn con gái ruột của mình sao? Nguyễn Hoa Ân, cô chiếu phim gì cho thiên kim thật vậy, có thể cho chúng tôi xem được không, có phải rất đáng sợ không, tôi thích nhất là phim kinh dị."
"Cậu Sở nói đùa rồi, sao tôi có thể làm chuyện đó được, con gái ruột của tôi ấy à, đầu óc nó có chút vấn đề, bị hoang tưởng bị hại, một con kiến bò qua nó cũng nghĩ là con kiến muốn gϊếŧ nó, chúng tôi đều quen rồi."
Nguyễn Hoa Ân phụ họa, "Đúng vậy, em chiếu cho em gái là phim hoạt hình, có lẽ em hiểu sai rồi, em thấy khá buồn cười, không ngờ em gái lại thấy đáng sợ, đều là lỗi của em, em sẽ sửa."
Người nhà họ Hoắc sốt ruột như kiến bò chảo lửa, sao Tiểu Bạch không nói nữa, rốt cuộc là thật hay giả?
[Thả chó đúng là thật, chỉ là bị Nguyễn Ninh hầm ăn rồi, phim hoạt hình cũng khá kinh dị, hai người đánh bài poker mà lại có thể tạo ra mạng người, thật sự quá đáng sợ, nhưng mà cô ta lấy đâu ra tài nguyên vậy, có thể chia sẻ không, tôi muốn cùng chồng tôi "mở khóa" một chút, người trẻ phải dũng cảm thử thách.]
Hoắc Tĩnh Xuyên đã hoàn toàn bỏ cuộc, thử thách cái quỷ gì, thử thách trên giường à?
Nguyễn Ninh cứ khóc mãi, cuối cùng Nguyễn Hùng đưa cho cô ta một cái thẻ mới ngừng, cầm thẻ lái xe bỏ chạy.
Nhìn mà Bạch Cảnh Nhan đầy mặt đều là sự hâm mộ.
"Tiểu Bạch, sao chị thấy em đang hâm mộ cô ta vậy?"
"Chị chồng, chị biết cô ta đi làm gì không?"
"Làm gì?"
"Gần đây các tỉnh đều bắt đầu câu dẫn người ta rồi mà, cô ta cầm tiền đi du lịch đó, em cũng muốn đi."
Hoắc Tĩnh Văn liếc nhìn người đàn ông mặt đen xì xì phía sau, cố gắng kéo cô bạn mình từ bờ vực cái chết trở về: "Em là phụ nữ có chồng rồi, phải giữ gìn phụ đạo chứ!"
Bạch Cảnh Nhan ánh mắt sắc bén, nhìn về phía xa xăm: "Bản cô nương là đại bàng tung cánh, phải chinh chiến bốn phương, tung hoành ngang dọc, để cho bọn họ quỳ gối dưới chân ta hát bài "Chinh Phục"!"
Mấy người im lặng thắp cho chị đại bàng đang bị khiêng đi một nén nhang, bảo trọng nhé, Bạch Đại Bàng!