, hãy nghe giảng chăm chú, đừng hỏi trọng tâm trước khi thi, y học toàn là trọng tâm, lúc thi các bạn thấy nội dung quá nhiều, khi đi lâm sàng, các bạn sẽ thấy nội dung trong sách quá ít, ngay cả những chữ nhỏ trong sách cũng sẽ trở thành trọng tâm chết người trong lâm sàng."
Vì là hai lớp học chung trong một phòng học lớn, nên sáu mươi người đã từ chỗ xem trò cười ban đầu trở nên nghiêm túc, ai nấy đều lật đến chương 18 và cầm bút lên.
Viên Thiên Cương rất hài lòng, ông có thể yên tâm ngủ rồi.
Bạch Cảnh Nhan liếc nhìn, haiz, lớn tuổi rồi còn lên bàn mổ, không sợ đột tử sao?
Các sinh viên nghe giảng say sưa, Bạch Cảnh Nhan giảng đến chỗ hào hứng còn kể thêm một vài ví dụ: "Như mọi người đã biết, chúng ta là một xã hội có tính bao dung rất cao, vì vậy có rất nhiều nhóm yêu đương khác nhau xuất hiện."
"Tôi không kỳ thị họ, tôi chỉ muốn nói rằng, hệ sinh dục của các bạn thực sự rất mong manh, những trường hợp nhiễm trùng do nhét dị vật thường xuyên xảy ra, tôi đã gặp một trường hợp, vì nhất thời hứng thú, đã nhét ống thép vào chỗ không nên động, làm thủng ruột, dẫn đến nhiễm trùng vi khuẩn, cuối cùng gây viêm cơ tim ác tính, rất tiếc, không cứu được."
Chương 21
Nói đến đây, Bạch Cảnh Nhan cũng có chút tiếc nuối, cái gì cũng thử, cuối cùng lại mất mạng!
"Cô Bạch ơi cho em hỏi viêm cơ tim có nghiêm trọng không ạ?"
Bạch Cảnh Nhan mỉm cười, "Chúng ta là bạn học, cứ gọi thẳng tên tôi là được."
"Không được, thành tích của cô tốt hơn em rất nhiều, học thầy không tày học bạn, cô xứng đáng được gọi là cô giáo."
"Cái vấn đề này tan học chị sẽ phổ cập kiến thức cho em, đây là phương thức liên lạc của chị, em có thể add nhé, đến lúc đó chị sẽ giảng bằng giọng nói cho em nghe, giờ chúng ta tiếp tục nội dung tiếp theo."
Một tiếng rưỡi sau, Bạch Cảnh Nhan lại bị ông già họ Viên lôi sang phòng học khác để tiếp tục lên lớp.
Buổi tối lúc Hoắc Tĩnh Xuyên đến đón cô, giọng Bạch Cảnh Nhan đã khàn đặc.
"Em đi làm gì thế, sao giọng lại thành ra thế này?"
Bạch Cảnh Nhan nằm gọn trong lòng anh, chẳng muốn nói gì nữa.
[Đánh nhau em cũng có khản giọng đâu, thế mà giảng bài cả ngày thì lại khàn, chứng tỏ một điều...]
Hoắc Tĩnh Xuyên vẻ mặt đầy ẩn ý, đầu óc cô nàng này lại sản xuất ra rác rưởi rồi đây.
"Chồng ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi ăn cơm, hôm nay là tiệc sinh nhật con gái của một bác trong giới thế gia."
[Tiệc tùng á? Chắc chắn sẽ có rất nhiều bí mật hào môn, em thích, lão công hiểu em ghê]
Hoắc Tĩnh Xuyên nghĩ đến mục đích mình đưa cô ra ngoài, bỗng thấy bản thân có chút hèn hạ, "Nhan Nhi ngủ một lát đi, anh đưa em đi thay đồ làm tóc trước."
"Vâng ạ, lão công moa moa."
Hoắc Tĩnh Xuyên cúi xuống bên tai cô nói nhỏ, "Đừng dùng ánh mắt và giọng điệu này nói chuyện với anh ở bên ngoài, nếu không anh không ngại cho em xem tận mắt đâu."
[Đồ cầm thú!]
Người tài xế phía trước như thấy ma, anh ta vừa thi bằng lái máy bay xong trong dịp hè, sao mà tổng tài nhà anh lại dính lấy vợ như sam thế này, còn có thể nói ra những lời cầm thú như vậy nữa chứ, chẳng lẽ anh ấy bị nhập à?
Hoắc Tĩnh Xuyên liếc thấy ánh mắt dò xét phía trước, lạnh nhạt nói, "Lái xe cho đàng hoàng, chạy cho vững vào."
"Vâng, Hoắc tổng."
Cùng lúc đó, nhà họ Hoắc cũng đang chuẩn bị xuất phát.
"Mẹ, chúng ta không đợi Tiểu Bạch sao?"
"Không đợi nữa, lão Tam đến trường đón con bé rồi đi thẳng luôn, chúng ta đi trước tìm chỗ ngồi hóng hớt ngon lành, mẹ có linh cảm, tối nay chắc chắn sẽ rất hay ho."
Chị dâu, chị xem, cái vẻ mặt hóng chuyện của mẹ kìa."
Cố Thư Dao quay đầu lại, "Chẳng lẽ mấy đứa không muốn nghe à? Không muốn nghe thì ở nhà chơi đi, vậy mẹ đi một mình nhé."
Hai người nhìn nhau, đồng loạt lao vào xe, nói nhảm gì, ai mà chẳng muốn nghe.
Nhưng họ không biết, Bạch Cảnh Nhan đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chuyên viên trang điểm trước mặt, khóe miệng cười toe toét đến AK cũng không dằn được.
[Nhà thiết kế nội tâm biếи ŧɦái vs chuyên viên tạo mẫu yêu nghiệt ngốc nghếch, bùng nổ quá, quả nhiên là truyện do đứa bạn biếи ŧɦái của mình viết, đúng là viết riêng cho nghề của mình luôn, hehe, cho lão công mình mở bệnh viện hậu môn trực tràng đi, chắc chắn kiếm bộn tiền, mình nên đề xuất với lão công thế nào nhỉ]
Hoắc Tĩnh Xuyên suýt ngã ngửa, sao lại thế được, hai người họ làm sao mà đến được với nhau chứ?
Họ có thể chống lại được áp lực gia tộc sao?
May mà mình thẳng, nếu không thì khổ sở về tình cảm còn hơn cả áp lực trên thương trường.
[Lão công à, anh không phải là bạn của họ sao? Cuối cùng hai người họ bị gia tộc ép đến mức cùng nhau tự sát, anh nhất định phải ngăn cản đấy, thôi, anh chết lúc nào còn chưa biết được nữa là, trông cậy vào anh chẳng được, vẫn là để em lo liệu đi, bước đầu tiên, kết bạn đã]
Hoắc Tĩnh Xuyên: "..."
----
Bạch Cảnh Nhan ngẩng đầu, "Anh đẹp trai sao lại đẹp trai hơn em vậy?"
"Haha, Tiểu Bạch cũng rất xinh đẹp mà, Tiểu Bạch không nhớ anh sao?"
Bạch Cảnh Nhan ngẩn người, cầu cứu khẩn cấp.
[Hệ thống mau giúp tôi tra xem, sao tôi chưa từng gặp anh ta]
[Một tháng trước cô đã nhào vào lòng người ta rồi]
[Cái gì? Tôi đã nhào vào hắn? Chồng tôi không đấm tôi à?]
[Anh ấy không biết.]
[Ra là vậy, hắn tên gì nhỉ?]
[Tạ Thần, giới tính nam, sở thích nam, 27 tuổi.]
[Hiểu rồi, lui xuống.]
"Tạ Thần, trí nhớ cậu tốt thật đấy!"
"Đương nhiên rồi, dù sao ấn tượng về một người vừa gặp đã bị bổ nhào vào sao có thể không sâu sắc được chứ?"
"Hehe, hảo hán không nhắc chuyện xưa, đa tạ đã khen!"
Khóe miệng Tạ Thần giật giật, "Tôi không có khen cô."
Bạch Cảnh Nhan lại gào lên, "Chồng ơi, anh đẩy anh Thần Thần cho em đi, em muốn làm bạn tốt của anh ấy."
Nhân viên trong studio đều ngớ người, ông chủ chưa bao giờ dễ dàng kết bạn với ai, bạn bè cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, phu nhân của Hoắc tổng thật bá đạo.
"Con nha đầu hư hỏng này, tôi không có cái tật xấu kết bạn lung tung."
Ngón tay thon dài trắng nõn của Bạch Cảnh Nhan nhảy múa trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên, "Bảo bối Tạ Thần, rồi sẽ có ngày cậu cần đến tôi, bởi vì chị đây tương lai sẽ là một ngôi sao mới nổi trong giới y học."