Chương 8

“Cậu không sợ tôi nói chuyện hôm nay cho Nghiễn Tây, để cậu ấy biết được bộ mặt thật của cậu?”

Nghe lời nói uy hϊếp của anh ta, gương mặt Sở Ngôn Tập không chỉ không có vẻ sợ hãi, ngược lại giống như nghe thấy câu chuyện buồn cười nào đó, không khống chế được mà bật cười.

“Anh cảm thấy Tống Nghiễn Tây sẽ tin lời anh nói sao? Hình tượng tôi dịu dàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời đã khắc sâu vào tim anh ta rồi, với tính cách tự cho mình là đúng của anh ta, chỉ sẽ cho rằng anh bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của anh ta, vẫn còn ngấp nghé tôi.”

“Biết tại sao tôi phải né camera mới ra tay không? Chính là để không lưu lại chứng cứ. Hễ đầu óc anh thông minh một chút, lúc tôi ra tay, anh nên lấy điện thoại ra chụp hình hoặc quay video lại.”

“Có chứng cứ, anh đi tìm Tống Nghiễn Tây nói, có lẽ anh ta sẽ tin anh. Chỉ đáng tiếc, IQ của anh có hơi có hạn.”

Sở Ngôn Tập vẫn đang cười, nhưng Kinh Tu Viễn nghe tiếng cười của cậu, tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng.

“Tạm biệt, Kinh thiếu.”

Nhìn thấy chàng trai khẽ nhếch môi, vui vẻ vẫy tay với mình, Kinh Tu Viễn đứng im tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Sở Ngôn Tập…vừa nãy mới thật sự là Sở Ngôn Tập sao?

Một người sáng suốt như Tống Nghiễn Tây, thế mà cũng có lúc nhìn nhầm.

Ferrari sang trọng chạy vào khu biệt thự cao cấp nào đó, bảo vệ nghiêm trang kính lễ.

Sở Ngôn Tập về nhà của mình, tùy ý ném chìa khóa lên tủ giày, thay giày đi thẳng lên lầu hai.

Căn nhà trang trí theo phong cách Rococo, thoải mái, hoa lệ, tinh xảo lại không mất đi sự nhã nhặn xa hoa.

Thảm trải sàn tơ tằm màu xám, bộ sô pha bằng da cao cấp màu trắng gạo, LCD kim cương to khảm trong tường trắng.

Không nói các món đồ trang trí và thiết bị khác bên trong, chỉ riêng ba món này đã có giá trị hơn mười triệu tệ (~35 tỷ).

Ở Đế Đô tấc đất tấc vàng, người có thể sống trong khu biệt thự này, không phú thì quý.

Sở Ngôn Tập vừa thay đồ ở trong phòng xong, Trì Dục đã gọi tới.

“Cậu sao vậy? Không phải là quay về thay bộ đồ sao, sao lề mề lâu như vậy vẫn chưa tới?”

“Cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, cậu gấp cái gì.”

“Đừng nói nhảm nữa, tới mau lên.”

“Nửa tiếng nữa tới.”

Ferrari sang trọng chạy vào con đường lấp lánh ánh đèn neon, dừng lại trước cửa quán bar tên là “Dạ Ngộ”.

Sau khi Sở Ngôn Tập xuống xe, ném chìa khóa xe cho người đỗ xe, quen đường quen lối đi vào.

Tiếng nhạc xập xình bủa vây bên tai, cậu ngước mắt tìm kiếm bóng dáng của Trì Dục.

“Ngôn Tập, ở đây.”

Trì Dục đang ngồi trước quầy bar nhìn thấy cậu, đứng dậy vẫy tay với cậu.

Sở Ngôn Tập vừa xuất hiện, toàn bộ ánh mắt của những người có thể nhìn thấy cậu lập tức dồn hết lên người cậu.

Biết mình có vẻ ngoài đẹp, từ nhỏ tới lớn đều là tiêu điểm trong đám đông.

Đối với những ánh mắt nóng rực này, cậu đã sớm quen rồi, làm lơ đi tới ngồi xuống bên cạnh Trì Dục.

“Xin chào anh đẹp trai, có thể kết bạn không?”

Vừa ngồi xuống liền có cô gái đi lên bắt chuyện.

Sở Ngôn Tập điêu luyện tự nhiên vươn tay ra ôm lấy Trì Dục ngồi bên cạnh, mỉm cười khéo léo từ chối: “Xin lỗi, tối nay tôi có bạn cặp rồi.”

Cô gái đi lên bắt chuyện thẹn thùng rời đi.

Trước khi đi còn không quên nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: “Tại sao mấy người đẹp trai đều là một đôi?”

Trai thẳng Trì Dục: Chúng tôi không phải một đôi!!!

Sở Ngôn Tập gọi một ly cocktail từ từ thưởng thức, đối mặt với việc thường xuyên có người tới bắt chuyện, đều bị cậu dùng Trì Dục làm khiêng chặn lại.

Lúc này, ánh đèn xung quanh bỗng nhiên tối lại, ánh đèn chính giữa sân nhảy bỗng sáng lên, sau khi MC lên sân khấu nhiệt liệt khuấy đảo, không ít trai gái tiến vào sân nhảy, điên cuồng uốn éo cơ thể.

Trì Dục cũng nổi hứng lên: “Hoàng tử tinh linh trong đêm tối, cùng nhau đi lên lắc lư?”

Sở Ngôn Tập hơi suy nghĩ, đặt ly rượu xuống, đứng dậy cùng bước vào sân nhảy với Trì Dục.

Ly rượu van đong đưa

Bờ môi đỏ như máu

Vẻ đẹp khó kiếm tìm

Tội lỗi khó ân xá



Giày cao gót mũi nhọn

Giẫm nát bao con tim

Đôi mày như lưỡi hái

Bảo vệ vườn hoa bí mật của em



Theo tiếng nhạc vang lên, ánh đèn đầy màu sắc xoay tròn, đan xen hội tụ ở các góc độ khác nhau, chiếu lên gương mặt của những người trên sân nhảy.

Sở Ngôn Tập mặc áo sơ mi tơ tằm màu đen, áo sơ mi mở hai cúc áo, để lộ ra một mảng da thịt trắng ngần trước ngực.

Cậu ngậm một đóa hoa hồng do cô gái nào đó tặng, lắc lư cơ thể trên sân nhảy, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người, lại giống như là hắc tinh linh dưới màn đêm.