Chương 5

“…” Trì Dục nhất thời cứng họng, qua một lúc mới nói: “Tóm lại, cậu chơi thì chơi, đừng có vượt mức là được.”

Sở Ngôn Tập tự tin cười: “Sẽ không vượt mức đâu.”

“Nuôi diều hâu cũng có lúc bị diều hâu mổ mắt, cậu cũng đừng tự tin quá.”

Sở Ngôn Tập không trả lời, Trì Dục cũng không thảo luận chủ đề này nữa, chuyển chủ đề nói: “Đợi ăn cơm xong, chúng ta đến quán bar chơi, nhân tiện gọi cả Sở Lâm luôn?”

“Không đi.”

“Tại sao không đi? Tối qua cậu mới thị tẩm xong, hôm nay anh ta cũng sẽ không tới tìm cậu.”

“Quên nói cho cậu biết một chuyện, hôm nay anh ta bảo tôi chuyển tới Hoa Cẩm Viên sống, buổi chiều tôi đã chuyển đồ sang rồi.”

Trì Dục “hả” một tiếng: “Bạch nguyệt quang của anh ta đã sắp quay về rồi, bây giờ quay ra bảo cậu chuyển tới sống, rốt cuộc Tống Nghiễn Tây suy nghĩ cái gì vậy?”

“Ai biết anh ta nghĩ cái gì? Chắc là đầu bị nhét đầy phân rồi.”

Trì Dục gõ bàn: “…Đang ăn cơm đấy, xin hãy dùng từ văn minh.”

“Vậy thì là não anh ta bị chó gặm rồi, đột nhiên lên cơn.”

Trì Dục: Luận về độc mồm độc miệng, không ai độc hơn Sở Ngôn Tập.

Sau khi kết thúc, Sở Ngôn Tập không nán lại ở bên ngoài lâu, trực tiếp bắt xe đi về.

Trì Dục vốn muốn đưa cậu về, nhưng cậu không muốn Trì Dục bị người khác nhận ra, để Tống Nghiễn Tây biết mối quan hệ giữa cậu và Trì Dục, cho nên từ chối.

Sở Ngôn Tập ngâm nga một bài hát tiếng anh, tâm trạng vui vẻ nhập mật mã, mở cửa ra.

Vừa thắc mắc sao đèn trong phòng khách lại sáng, liền bị người đang ngồi trên sô pha dọa cho cả kinh.

Sao, sao Tống Nghiễn Tây lại tới?

Trước đây muốn tới đều sẽ cho người thông báo trước với cậu, hôm nay sao không cho người gọi điện thoại thông báo với cậu?

Sở Ngôn Tập sững sờ hai giây, không kịp nghĩ kỹ, lập tức cong mắt lộ ra nụ cười vui mừng: “Anh Tống, anh tới rồi.”

Nhìn vào đôi mắt không có chút nhiệt độ nào của Tống Nghiễn Tây, không đợi hắn lên tiếng, Sở Ngôn Tập đã chủ động giải thích.

“Hôm nay đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá, không kịp nói với các bạn cùng phòng. Buổi tối em mời mọi người ăn cơm rồi nói một tiếng, tiện thể cảm ơn mọi người đã chăm sóc em từ trước tới giờ.”

Tống Nghiễn Tây khẽ híp mắt lại, dùng âm mũi biếng nhác gợi cảm đáp: “Ừm.”

Không nhận ra được rốt cuộc hắn có tức giận hay không, Sở Ngôn Tập chu đáo hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

“Chưa.”

Cậu kinh ngạc trong thoáng chốc, mỉm cười theo thói quen: “Tưởng hôm nay anh không tới, trong tủ lạnh không chuẩn bị nguyên liệu gì. Em nấu cho anh bát mì, được không?”

Tống Nghiễn Tây nhíu mày, gật đầu.

Sở Ngôn Tập thầm thở phào trong lòng, đi vào nhà bếp giống như được ân xá.

May mà gã tồi không kén chọn, nếu không chắc chắn sẽ bại lộ chuyện đặt đồ ăn ngoài.

Tuy cậu không biết nấu ăn, nhưng nấu mì hoặc luộc cái trứng chần vẫn được.

May mà canh gà đặt tối qua vẫn chưa bị cậu đổ đi.

Lấy canh gà từ trong tủ lạnh ra, đổ vào trong nồi hâm nóng vài phút, sau đó múc ra, đổ ít nước vào trong nồi.

Lúc đợi nước sôi, Sở Ngôn Tập hốt nắm mì sợi ném vào trong.

Qua mấy phút, cậu vớt mì từ trong nồi ra, bỏ vào trong bát.

Nhìn bát mì nước trong veo, cảm thấy có hơi quá qua loa, bèn lấy ra cái trứng gà từ trong tủ lạnh, chần sơ rồi bỏ lên trên mì.

Tuy trông có hơi nhạt nhẽo nhưng có canh gà bên trong, có lẽ hương vị cũng sẽ không quá tệ.

Khi Sở Ngôn Tập bưng mì ra, Tống Nghiễn Tây đã thay một bộ đồ ở nhà, cao cao tại thượng ngồi bên bàn ăn đợi.

“Anh Tống, mời anh dùng.”

Đặt mì bên tay hắn, Sở Ngôn Tập ngồi ở đối diện.

Trước khi kim chủ lên tiếng, cậu không thể tùy tiện rời khỏi.

Nhìn Tống Nghiễn Tây cầm đũa lên, bàn tay hắn khá đẹp, các đốt xương rõ ràng, hắn gắp một đũa mì thổi nguội rồi cho vào trong miệng, trong lòng Sở Ngôn Tập vô thức có hơi căng thẳng.

May mà sau khi hắn nuốt xuống, chỉ hơi nhíu mày lại, không nói gì.

Ngồi bên cạnh đợi hắn ăn mì xong, Sở Ngôn Tập vừa định lên tiếng xin chỉ thị, lại nghe Tống Nghiễn Tây như thể vô ý hỏi một câu: “Hôm nay cậu gặp được Kinh Tu Viễn?”

Trong ánh mắt Sở Ngôn Tập xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hiểu ra, chậm rãi ngước mắt nhìn vào mắt anh ta: “Đúng vậy.”

Mắt của Tống Nghiễn Tây thâm thúy hơn người bình thường rất nhiều, đôi mắt màu nâu sẫm như lưu ly lạnh, cho dù được ánh đèn dịu êm chiếu rọi xuống, cũng không nhìn ra được một chút ấm áp nào.

“Cậu ta nói gì với cậu?”

Sở Ngôn Tập rũ mí mắt xuống, nhìn nước mì còn thừa trong bát, cực kỳ bình tĩnh đáp: “Kinh thiếu nói thích em, nhưng mà em từ chối anh ta rồi.”

Kinh Tu Viễn đang ôm ấp sờ soạng thiếu niên thẹn thùng ở club nào đó bất thình lình hắt xì.