“Hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”
Kinh Tu Viễn lập tức quay lại chuyện chính: “Em họ của Úc Tiêu mở một câu lạc bộ golf, mời chúng ta đi tiếp ứng cho cậu ta. Cậu có thời gian không, tới lúc đó mọi người cùng đi chơi chút?”
“Nhân tiện dẫn cả tiểu tình nhân của cậu theo, rất nhiều người trong giới chưa từng gặp cậu ta, mọi người đều muốn xem thử người có thể trụ bên cạnh cậu hai năm trông như thế nào.”
Tống Nghiễn Tây đặt bát đũa xuống, chậm rãi hỏi một câu: “Lúc nào?”
“Cuối tuần sau, cậu đồng ý đi rồi?”
“Xem tình hình rồi tính.”
…
Sở Ngôn Tập ra khỏi công ty, Khâu Lương đã sớm đợi ở đó, nói là Tống tổng căn dặn bảo anh ta đi theo khuân đồ.
Sống ở trường chỉ là che đậy, thế nên cậu vốn không có đồ gì ở ký túc xá trường, tùy tiện mang theo vài bộ quần áo mặc là xong.
Dù sao trong biệt thự cái gì cũng có, tất cả đồ đạc bên trong, bao gồm từng dãy quần áo trong tủ đồ, đều là Tống Nghiễn Tây cho người chuẩn bị dựa theo sở thích của bạch nguyệt quang.
Khâu Lương nhìn thấy cậu chỉ xách một cái túi đi ra, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì, làm tròn chức trách đưa cậu tới Hoa Cẩm Viên.
Sau khi bỏ đồ vào phòng ngủ khách, Sở Ngôn Tập nhận được điện thoại của Trì Dục.
“Tiểu Tập Tập, ở đâu?”
“Không được gọi tôi là Tiểu Tập Tập!”
“Được được được, không gọi không gọi, mau nói cậu ở đâu?”
“Nhà kim chủ, còn có thể ở đâu được.”
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?”
Nghĩ tới tối qua kim chủ đã tới rồi, tối nay chắc sẽ không tới, Sở Ngôn Tập đồng ý: “Được.”
Nơi Trì Dục chọn là một quán hải sản khá đẳng cấp.
Anh ta đẩy menu tới trước mặt Sở Ngôn Tập, hào sảng nói: “Không cần khách sáo, hôm nay anh mời, muốn ăn gì cứ việc gọi.”
Sở Ngôn Tập cầm lấy menu chậm rãi lật xem, thẳng tay gọi mấy món hải sản khá đắt trong quán.
Dù sao Trì Dục cũng là cậu ấm nhà họ Trì, có đầy tiền.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Trì Dục bỗng nhiên hậu tri hậu giác nói: “Tôi quên tối qua cậu mới được thị tẩm, hôm nay không thích hợp ăn hải sản, hay là chúng ta đổi quán khác đi?”
Sở Ngôn Tập thản nhiên: “Đồ ăn đã gọi rồi, còn đổi cái gì mà đổi.”
“Không đổi quán, cậu chắc chắn cơ thể của mình có thể ăn hải sản?”
Sở Ngôn Tập bưng trà lên uống một ngụm, nhún vai nói: “Có gì mà không thể ăn.”
Tối qua, quả thực gã tồi giày vò rất ác, nhưng cậu không bị thương, ăn hải sản sẽ không có ảnh hưởng gì tới cơ thể.
Rất nhanh, vẹm san hô, cua thủy tinh, tôm hùm hoa hồng mà Sở Ngôn Tập gọi đều được mang lên.
Nhà hàng này phục vụ rất chu đáo, trước khi được mang lên, đã bỏ vỏ sẵn rồi.
“Tôi nghe nói bạch nguyệt quang của Tống Nghiễn Tây sắp về nước rồi, có phải thật không?”
“Là thật.”
“Vậy tới khi đó cậu phải làm sao? Cậu tốn gần hai năm cũng không khiến anh ta yêu cậu được, đợi bạch nguyệt quang quay về, Tống Nghiễn Tây chắc chắn sẽ vứt bỏ cậu.”
Sở Ngôn Tập gắp cái càng cua bỏ vào trong bát, thản nhiên đáp: “Bỏ thì bỏ thôi.”
“Tôi không hiểu hai năm trước cậu về nước, phí hết tâm tư tiếp cận Tống Nghiễn Tây rốt cuộc có mục đích gì? Rõ ràng bản thân cậu vốn không yêu anh ta, tại sao phải dùng đủ mọi cách khiến anh ta yêu cậu?”
Sở Ngôn Tập vùi đầu nhai thịt cua, không nói chuyện.
Khi Trì Dụ cho rằng cậu sẽ không trả lời, cậu chậm rãi phun ra mấy chữ.
“Muốn tiền của anh ta.”
Trì Dụ trợn trắng mắt: “Đi thăm mộ đốt báo giấy, cậu lừa ma à. Đừng nói tôi không tin, ngay cả bản thân cậu cũng không tin.”
“Vậy thì muốn mặt của anh ta.”
“Tôi thừa nhận Tống Nghiễn Tây đẹp trai, gia thế xuất chúng, là đối tượng mà vô số đàn ông và phụ nữ đeo đuổi…”
Nói tới đây, Trì Dụ chuyển lời: “Nhưng gã tồi này lạnh lùng bá đạo, tự cho mình là đúng, đứng núi này trông núi nọ. Còn nữa, điểm quan trọng nhất nhất nhất là anh ta “gậy to kỹ năng tệ”!”
Sở Ngôn Tập hơi nhíu mày: “Cậu cũng chưa từng thử qua, sao biết anh ta gậy to kỹ năng tệ?”
“Khụ khụ…” Trì Dụ bị sặc ho liền mấy tiếng: “Đây không phải do cậu nói cho tôi biết sao.”
Sở Ngôn Tập: “…”
“Tiểu Tập Tập, cậu có thể khiến anh ta yêu cậu, nhưng cậu tuyệt đối đừng phim giả tình thật yêu anh ta đấy. Anh ta là người có bạch nguyệt quang, cậu chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang của anh ta.”
“Tôi và anh ta không có giao lưu tinh thần, chỉ có lăn lộn xá© ŧᏂịŧ, cậu không cần lo lắng tôi sẽ yêu anh ta.”
“Tình yêu vốn bắt nguồn từ lăn lộn xá© ŧᏂịŧ.”
Sở Ngôn Tập khinh thường: “Cậu tưởng ai cũng manh động nực cười giống như cậu, chỉ ngủ một đêm liền yêu đối phương. Người chín chắn lý trí ít nhất phải ngủ mấy đêm, thử xem kỹ năng của đối phương có tốt không, rồi mới quyết định yêu hay không.”