Bạch Tử Dụ trợn tròn đôi mắt nai: “Anh Nghiễn Tây, ai gửi tin nhắn cho anh? Là tiểu tình nhân mà anh nuôi sao?”
Tống Nghiễn Tây nhếch môi, không lên tiếng.
Úc Tiêu cười nói: “Nhìn vẻ mặt của Nghiễn Tây, ngoài cậu Sở ra còn có thể là ai được.”
Kinh Tu Viễn: “Sở Ngôn Tập nói gì với cậu vậy?”
Tống Nghiễn Tây lạnh lùng nhìn anh ta: “Thu lại những tâm tư không nên có đó của cậu, đừng dòm ngó đồ của tôi.”
Kinh Tu Viễn: “…”
Không có chứng cứ, quả nhiên Nghiễn Tây không tin lời anh ta, ngược lại còn hiểu lầm anh ta dòm ngó Sở Ngôn Tập.
Mặc kệ Sở Ngôn Tập ngụy trang có mục đích gì, mình nhất định phải tìm được chứng cứ để Nghiễn Tây nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta.
Bạch Tử Dụ thầm nghiến răng, một thế thân của anh trai thế mà lại khiến anh Nghiễn Tây để tâm.
Không chỉ đồng ý cuối tuần đưa đối phương đi chơi, còn vì đối phương, cảnh cáo Kinh Tu Viễn.
Anh trai còn không quay về nữa, sợ là sắp bị thế thân thay thế rồi.
Sở Ngôn Tập gửi tin nhắn vốn có ý thăm dò, cũng không trông mong hắn trả lời.
Tống Nghiễn Tây trước giờ không trả lời tin nhắn, hôm nay phá lệ trả lời, đã khiến cậu sởn gai óc hơn cả gặp ma.
Qua mấy phút, Sở Ngôn Tập soạn mấy chữ.
【Được, em đợi anh (trái tim)】
Mặt không cảm xúc gửi tin nhắn đi, cậu cất điện thoại, nói với Trì Dục: “Đi thôi, đi về.”
Trì Dục bĩu môi bất mãn: “Đang chơi vui vẻ, sao phải về?”
“Tối nay Tống Nghiễn Tây sẽ tới, tôi phải về ngay.”
Nghe vậy, Trì Dục không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe lên cùng Sở Ngôn Tập đứng dậy đi ra.
Sở Ngôn Tập bảo Trì Dục lái xe của cậu về, cậu bắt xe về Hoa Cẩm Viên.
Dưới màn đêm tăm tối, hoa hồng trong bồn hoa ở cửa biệt thự đang nở rộ, tỏa hương ngào ngạt, xộc thẳng vào mũi.
Đây là hoa hồng trắng mà Tống Nghiễn Tây đặc biệt trồng cho bạch nguyệt quang.
Ngoài Hoa Cẩm Viên, trong bồn hoa ở những chỗ hắn thường xuyên ghé tới cũng đều trồng.
Loài hoa hồng trắng này là giống nhập khẩu khá hiếm, trắng tinh khiết như ngọc, thuần khiết lại cao quý.
Giống như bạch nguyệt quang trong lòng Tống Nghiễn Tây.
So với loài hoa hồng trắng này, Sở Ngôn Tập thích hoa hồng đỏ carolla bung xõa nhiệt liệt hơn.
Rực rỡ phóng khoáng, có nét lãng mạn và cao ngạo của riêng hoa hồng.
Đêm khuya mùa thu, gió đêm thổi lướt qua gò má, mang theo cái lạnh buốt.
Cậu ngồi xổm bên bồn hoa nghịch hoa một lúc rồi đi vào nhà.
Về tới phòng, tắm xong ra khỏi nhà tắm, mái tóc ướt nhẹp rũ trước trán, thường xuyên có giọt nước thuận theo thái dương rơi lên áo ngủ bằng gấm màu trắng, loan ra vết ướt nhàn nhạt.
Tìm máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, cắm điện vào.
Sau khi sấy khô tóc, cầm điện thoại lên thực hiện thao tác bình thường – đặt đồ ăn.
Tống Nghiễn Tây thân là tổng tài của tập đoàn Tống thị, bình thường công việc bận rộn, xã giao cũng không ít, thường xuyên không ăn cơm đúng giờ, may mà hắn chú trọng thực đơn ăn uống hằng ngày, chủ yếu ăn thanh đạm, không bị bệnh dạ dày.
Sở Ngôn Tập sắm vai tiểu tình nhân ngoan ngoãn chu đáo, cầm điện thoại lên đặt một phần đồ ăn bồi bổ dạ dày.
Tống Nghiễn Tây có ăn hay không không quan trọng, trọng điểm là để hắn nhìn thấy mình luôn luôn nhớ tới hắn.
Sau khi đồ ăn giao tới, cậu xách đến nhà bếp đổ vào trong nồi đất, mở lửa nhỏ nhất nấu từ từ, ngụy tạo thành do cậu nấu.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong biệt thự rộng lớn yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ, cho dù bật hết toàn bộ đèn trong phòng khách, vẫn khiến người ta cảm thấy cô độc quạnh quẽ từ trong ra ngoài.
Sở Ngôn Tập luôn thích náo nhiệt, vô cùng ghét kiểu cô quạnh lẻ loi này.
Cậu mở ti vi trong phòng khách lên, điều chỉnh âm lượng vô cùng lớn.
Ôm điện thoại chơi vài trò chơi, cơn buồn ngủ ập tới, rất nhanh liền ngã đầu lên sô pha ngủ.
Tống Nghiễn Tây mở cửa ra, phát hiện đèn trong phòng khách đều đang mở, ti vi đang chiếu quảng cáo, có bóng người nằm nghiêng ngã trên sô pha, giống như đã ngủ quên.
Hắn nới lỏng cà vạt đi tới, chuẩn bị lên tiếng đánh thức người dậy, tầm mắt vô tình rơi vào một gương mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không có phòng bị.
Góc nghiêng hoàn hảo tinh xảo, 360 độ không góc chết, khóe miệng hơi mím lại, hơi thở đều đều.
Ánh đèn hệ màu tối chiếu lên người thanh niên, lông mi dài cong vuốt chiếu ra một cái bóng hình quạt nhỏ ở mí mắt.
Đồ ngủ màu trắng thuần trên người và sô pha màu gạo gần như dung hòa thành một, mái tóc đen lại hình thành đối lập rõ rệt với màu trắng, làm cho chỉnh thể càng thêm hài hòa.
Tống Nghiễn Tây nhìn ngắm, không biết tâm tư lại trôi dạt tới đâu.