Quán bar có tổng cộng ba tầng, tầng ba không mở kinh doanh.
Tầng hai toàn là phòng bao và quầy bar, giữa tầng một là sân nhảy hình tròn, bên trái sân nhảy là thang máy, Sở Ngôn Tập và Trì Dục ngồi ở quầy bar rất gần thang máy.
Chỉ cần Tống Nghiễn Tây đi lên tầng hai, tuyệt đối có thể nhìn thấy rõ cậu.
Lúc này, hai người đang đi về hướng bọn họ, chắc chắn là muốn lên lầu hai, hơn nữa đã ngày càng gần cậu rồi…
Sở Ngôn Tập và Tống Nghiễn Tây đối mặt chính diện, chỉ cần đối phương ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cậu.
Nếu bị nhìn thấy, hình tượng mình vất vả gây dựng nên sẽ sụp đổ, lớp ngụy trang hai năm cũng sẽ đi tong hết.
Khi Tống Nghiễn Tây nhấc bước đi vào thang máy, Sở Ngôn Tập không kịp suy nghĩ bổ nhào lên người Trì Dục.
Trì Dục bị hành động đột ngột của cậu làm cho ngơ ngác, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sở Ngôn Tập hạ thấp âm lượng: “Tống Nghiễn Tây tới rồi.”
Trì Dục sốc nặng “hả” một tiếng, muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại bị Sở Ngôn Tập giữ đầu anh ta lại.
“Tống Nghiễn Tây đang lên lầu, cậu đừng nhúc nhích linh tinh, giả vờ hôn tôi, mau lên.”
“Ồ ồ.”
Trì Dục lập tức vòng hai tay ôm lấy eo cậu, Sở Ngôn Tập đè anh ta lên sô pha, nâng mặt anh ta lên trông như thể hôn môi mãnh liệt.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối chớp nháy, hai bóng dáng chồng chéo hôn nhau kịch liệt trên sô pha đập vào mắt mà không hề báo trước.
Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tống Nghiễn Tây cảm thấy cái người đang đè trên người người kia hôn hít, bóng lưng có hơi quen thuộc.
Tuy không nhìn thấy mặt của đối phương nhưng lại cảm thấy giống như là…Sở Ngôn Tập?
Trong ấn tượng, Sở Ngôn Tập chưa từng mặc sơ mi đen.
Huống hồ, lúc này cậu đang ngoan ngoãn ở Hoa Cẩm Viên, không thể nào sẽ xuất hiện ở đây được.
Tống Nghiễn Tây nhanh chóng phủ định suy nghĩ kỳ quặc dâng trào lên trong lòng.
Trong phòng bao VIP sang trọng tầng hai, ánh đèn nửa sáng nửa tối.
Trong phòng bao rộng lớn, có Kinh Tu Viễn, mấy thiếu gia nhà giàu, còn có chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay, Bạch Tử Dụ.
Còn lại là các chàng trai khả ái, trẻ trung xinh đẹp, cùng với các cô gái xinh ăn mặc hở hang, dáng người khiêu gợi.
Khoảnh khắc cửa phòng bao được mở ra, Bạch Tử Dụ mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Nghiễn Tây, giọng nói của thiếu niên trong trẻo mang theo vui mừng không thể che đậy.
“Anh Nghiễn Tây, không ngờ anh thật sự tới!”
Tống Nghiễn Tây đưa chiếc hộp xinh xắn trong tay sang: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Tử Dụ, chúc mừng sinh nhật.” Úc Tiêu cũng đưa món quà chuẩn bị cho cậu ta.
“Cảm ơn anh Nghiễn Tây và anh Tiêu.”
Bạch Tử Dụ sở hữu gương mặt búp bê trắng trẻo thanh tú, lúc mắt cong thành lưỡi liềm, gò má lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, khiến cậu ta trông rất ngoan ngoãn khả ái.
Mấy thiếu gia nhà giàu đó là bạn của Bạch Tử Dụ, đương nhiên biết thân phận của Tống Nghiễn Tây, lúc này, sau khi gặp được người thật, vội vàng đứng dậy rụt rè chào hỏi.
Tống Nghiễn Tây vừa đi tới sô pha ngồi xuống liền có cô gái xinh đẹp, dáng người lung linh dán sát tới.
Đối phương còn chưa tới gần, bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa cho cứng đờ ở đó.
Kinh Tu Viễn cười khẽ: “Giới tính không đúng thì đừng dán sát tới.”
Cậu ta vừa dứt lời, các chàng trai xinh đẹp kia bắt đầu rục rịch.
Chỉ là e ngại khí thế lạnh lẽo toát ra từ trên người Tống Nghiễn Tây, mọi người chần chừ nhất thời không dám tiến lên.
Cuối cùng có một thiếu niên bưng ly trên bàn lên, to gan đi tới, thẹn thùng nhìn hắn: “Tống tổng, em kính anh một ly.”
Thiếu niên khoảng tầm hai mươi, môi đỏ răng trắng, sở hữu một đôi mắt vừa to vừa tròn lung linh, rất khiến người ta thương hại.
Tống Nghiễn Tây chỉ nhàn nhạt liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt, không ngó tới.
Ánh mắt Bạch Tử Dụ ẩn nấp dưới ánh sáng mờ tối, hận không thể trực tiếp bắn mấy cái lỗ lên người thiếu niên.
Thiếu niên bưng ly rượu ngượng ngập trơ ra đó, không biết làm sao.
Úc Tiêu thấy vậy, nhàn nhạt nói: “Sang bên kia ngồi, đừng tới làm phiền cậu ấy.”
Bạch Tử Dụ lén lút nhìn Tống Nghiễn Tây, lấy hết dũng khí bưng ly rượu lên: “Anh Nghiễn Tây, em kính anh, cảm ơn anh tới dự sinh nhật em.”
Tống Nghiễn Tây bưng ly lên chạm vào ly thủy tinh cậu ta giơ tới, uống cạn chất lỏng trong ly.
Kinh Tu Viễn rót thêm rượu vào ly cho hắn: “Nghiễn Tây, không phải cậu ra nước ngoài công tác sao, sao bỗng nhiên quay về? Không phải là vì dự sinh nhật Tử Dụ mà đặc biệt chạy về đấy chứ?”
Bạch Tử Dụ ngước đôi mắt nai long lanh nhìn sang, trong đôi mắt chất chứa mong chờ.