Chương 05: Vậy chủ nhân có thích không?

Chương 05: Vậy chủ nhân có thích không?

Edit: Dii

Beta: Yuyu

———————————–

Hôm sứ đoàn về đến Giang Đô, cửa thành được mở ra, muôn người đổ xô ra đường.

Đây là lần đầu Yến quốc đi sứ nước khác, hơn nữa sứ thần còn là Nhị hoàng tử điện hạ được dân chúng vô cùng kính mến, dọc theo tuyến đường chính trong kinh thành chỉ thấy toàn người là người.

Chiêng trống vang trời, tiếng nói ồn ào khắp nơi.

Đoàn xe của sứ thần chầm chậm đi từ phía xa tới.

Đại hoàng tử Yến quốc dẫn theo mấy vị trọng thần đích thân đứng ở cửa thành chào đón.

Xe ngựa dừng ở cửa thành.

Mọi người xuống ngựa hành lễ.

Úc Diễn không cần người dìu, tự xuống xe, hành lễ với Đại hoàng tử: "Thần đệ tham kiến hoàng huynh."

Đại hoàng tử Úc Thù lớn tuổi hơn Úc Diễn rất nhiều, vùng trán hơi giống y. Nhưng Úc Diễn lại thừa hưởng vẻ ngoài của mẫu phi mình, vừa dịu dàng vừa lịch sự nhã nhặn, còn Úc Thù lại giống Yến vương hơn.

Úc Thù là người cứng nhắc lạnh lùng, khác hẳn với Úc Diễn, hơn nữa các vị hoàng tử trong hoàng tộc lại đang tranh đấu gay gắt, tất nhiên quan hệ của cả hai cũng không tốt đẹp gì.

Hắn lạnh nhạt gật đầu với Úc Diễn, ra hiệu cho y đứng dậy.

Úc Diễn vừa đứng dậy, thì bỗng nghe thấy một giọng nói truyền đến từ phía sau lưng của Úc Thù: "Hoàng huynh!"

Một thiếu niên gầy gò xông ra từ phía sau Úc Thù, ôm lấy eo Úc Diễn.

Úc Diễn bị cậu xô cho lùi về sau một bước, khóe miệng khẽ giật giật.

...Cái eo muốn gãy luôn rồi.

Mấy ngày trước, ký hiệu tạm thời lần thứ hai của y hết tác dụng, phải xin Mục Vân Quy giúp đỡ. Mới đầu tên khốn kiếp kia còn biết kiềm chế, động tác vừa dịu dàng vừa săn sóc, ai ngờ càng về sau càng mạnh bạo hơn, khiến eo Úc Diễn đau tới tận hôm nay.

Thiếu niên kia vẫn hồn nhiên không biết gì, cọ đầu vào ngực Úc Diễn: "Cuối cùng hoàng huynh cũng về rồi, ta rất lo cho huynh."

"A... A Hồng." Úc Diễn suýt không giữ được bình tĩnh, khẽ nói, "Có nhiều người đang nhìn đấy, đừng quậy phá."

Thiếu niên hậm hực buông tay: "...Vâng."

Cậu thiếu niên này, chính là Ngũ hoàng Tử Úc Hồng.

Úc Hồng là đứa con trai nhỏ tuổi nhất của Yến vương, từ khi sinh ra đã nghịch ngợm ham chơi, không hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Trong hoàng thất này, cũng chỉ mình cậu là hòa thuận được với tất cả các vị huynh trưởng, được họ yêu quý.

Không có gì lạ khi cậu ra cửa thành đón Úc Diễn, dù sao... cậu nhóc này mà làm nũng thì ngay cả Đại hoàng tử cũng bó tay.

Úc Thù hắng giọng một cái, nói: "Phụ hoàng đã mở tiệc trong cung, theo ta tiến cung nào."

Úc Diễn gật đầu, xoay người lại dặn dò sứ đoàn: "Tiến cung thôi."

Nhóm sứ thần đồng thanh đáp lại, rồi đứng dậy leo lên ngựa hoặc xe ngựa của mình. Chỉ có Mạnh Trường Châu quỳ ở đầu hàng, lúc đứng dậy còn nhìn Úc Diễn đầy sâu xa.

Vừa hay y cũng chú ý tới ánh mắt của hắn.

Lúc trước Úc Diễn đã hỏi Mạnh Trường Châu danh tính của kẻ chủ mưu, hắn trả lời là Úc Hồng.

Là cậu nhóc này thật sao?

Y buông mắt nhìn cánh tay đang khoác lên người mình của thiếu niên, khẽ nhíu mày.

Úc Hồng vẫn chưa phát hiện ra, chỉ kéo ống tay áo Úc Diễn, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể ngồi chung xe với hoàng huynh không?"

Úc Diễn: "..."

Mới mấy tháng không gặp, sao tên nhóc này lại càng bám người hơn thế ? ? !

Úc Diễn đang định trả lời, thì bỗng có cảm giác lạnh gáy, ánh mắt thoáng thấy ai đó nhìn mình đầy giận dữ. Y quay đầu lại, Mục Vân Quy đang cúi đầu vuốt ve bờm của Tiểu Hắc, vẻ mặt bình thường.

...Nhìn lầm rồi sao?

Úc Diễn rụt cổ lại.

Cuối cùng y cũng phải chịu thua trước đòn "làm nũng" của Úc Hồng, dẫn người lên xe ngựa.

Ức chế hương không thể kiềm giữ được tin hương trong cơ thể Úc Diễn, nhưng nó có thể xua tan đi tin hương còn phảng phất trong không khí. Bởi vậy y luôn đốt ức chế hương suốt đường đi.

Bên trong xe ngựa chỉ còn thoang thoảng mùi thơm trong lành của ức chế hương, không ngửi ra được tí tin hương nào.

Nhưng dù không tan đi hết cũng chẳng sao, Úc Hồng còn nhỏ, phải mấy năm nữa mới đến kỳ phân hóa, nên giờ không thể nhận ra mùi tin hương được.

Dường như Úc Hồng đã nhịn lâu lắm rồi, quấn lấy Úc Diễn tán dóc không ngừng, từ lúc lên xe đã bắt đầu ồn ào.

Úc Diễn vừa đối phó với cậu vừa vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Sắp tới năm mới, trong thành Giang Đô, nhà nhà giăng đèn kết hoa, lộ vẻ thịnh vượng hơn khi xưa.

Dân chúng hai bên đường thấy Úc Diễn thò đầu ra, ríu rít vui mừng nhảy nhót.

Mặt Úc Diễn vốn đẹp đẽ tinh xảo, cười lên lại càng quyến rũ hơn, cộng với tính cách hiền hoà, lại thường xuyên rong ruổi khắp hang cùng ngõ hẻm, nên y là vị hoàng tử được dân chúng kính mến nhất.

Úc Diễn cười tươi vẫy tay với mọi người. Trong đám đông có người đánh bạo ném một bó hoa về phía xe ngựa.

Ném hoa tỏ tình là tập tục của Yến quốc.

Úc Diễn còn chưa kịp phản ứng thì bỗng có một bóng người cao lớn giục ngựa tiến lên, chặn bó hoa lại.

Bó hoa rơi xuống đất, nhanh chóng bị móng ngựa giẫm nát.

Mục Vân Quy lạnh lùng nhìn nữ tử vừa mới ném hoa, nói: "Nếu dám làm lần nữa, sẽ bị coi là thích khách mà bắt giữ."

Nữ tử "hức" một tiếng, bị hắn hù cho bật khóc.

Úc Diễn: "..."

Đến giờ mà tên này vẫn chưa cưới được vợ là có nguyên nhân hết.

Úc Diễn đang oán thầm, vừa khéo Mục Vân Quy quay đầu lại, ánh mắt của cả hai chợt giao nhau.

Ý giận trong mắt Mục Vân Quy còn chưa tan, mặt lạnh như băng, trông... hơi dọa người.

Nhưng chỉ một giây sau, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn đã biến mất, trở lại như thường.

... Trở mặt nhanh đến mức Úc Diễn cảm thấy cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.

Y chưa kịp nói gì, thiếu niên bên cạnh chợt nhận ra mình bị ngó lơ, tức giận kéo Úc Diễn lại, rồi buông màn xe ngựa xuống.

Sứ đoàn tiến vào hoàng thành, Yến vương mở tiệc ở Cửu Tinh Các, chiêu đãi quần thần.

Trong Cửu Tinh Các, Yến vương ngồi trên đài cao.

Năm nay Yến vương mới hơn năm mươi tuổi, có vẻ tinh thần không được tốt lắm.

Yến vương đã nhiễm bệnh nặng từ năm ngoái, đến nay vẫn hiếm khi xuống giường. Bệnh tật dằn vặt hành hạ ông ấy gần một năm, đến mức trông rất tiều tụy, nhưng vẫn không thể xóa bớt vẻ uy nghiêm ngày trước.

Khai tiệc.

Người trong Cửu Tinh Các nâng ly cạn chén, có cả ca múa giúp vui, vô cùng náo nhiệt.

Úc Diễn lại mất tập trung.

Y chống cằm, vô thức đảo tới đảo lui mấy món trắng xanh lẫn lộn trước mặt, vẻ mặt khổ sở hốc hác, khẽ thở dài.

... Không có mấy món y thích ăn.

"Diễn nhi." Yến vương bỗng mở miệng kêu, "Chuyến này khổ cực cho con rồi, nào, cùng trẫm uống một chén."

Vừa dứt lời, lập tức có nội thị tiến lên, rót đầy rượu cho Úc Diễn.

Úc Diễn đứng dậy hành lễ với Yến vương: "Phụ hoàng, chắc ngài đã quên mất, nhi thần không biết uống rượu."

Yến vương phất tay: "Hôm nay chỉ là tiệc gia đình, hơn nữa con vừa lập công trở về, chỉ uống một chén rượu mừng thì không sao đâu."

Úc Diễn: "Chuyện này..."

Không chờ Úc Diễn nói xong, Đại hoàng tử đã lên tiếng: "Lão nhị, hiếm khi thấy phụ hoàng vui vẻ như hôm nay, nếu ngươi còn từ chối nữa thì không hay lắm đâu."

Hắn vừa mới dứt lời, trên bàn tiệc chợt im như thóc.

Dưới cái nhìn của hàng trăm người, Úc Diễn hết cách, đành giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Yến vương cười nói: "Vậy mới phải chứ, Đại Yến sản xuất rất nhiều rượu ngon, làm gì có chuyện người của hoàng tộc Yến quốc không biết uống rượu chứ."

Úc Diễn: "...Vâng."

Thật ra Úc Diễn không biết tửu lượng mình cao tới đâu, nhưng say rượu thì thường hỏng việc, vì tránh để lộ nhược điểm, hiếm khi y uống rượu ở chỗ đông người.

Ngày xưa ai cũng biết thói quen này của Úc Diễn, nên chẳng dám mời y uống rượu.

Nhưng có chén rượu của Yến vương mở đầu, quần thần cứ như được cổ vũ, không ngừng chuốc rượu y.

Đây là lần đầu Nhị hoàng tử điện hạ phá lệ, bị bắt uống gần nửa bình rượu.

Mãi đế gần nửa đêm, Yến vương mới tuyên bố tan tiệc.

"Hoàng huynh, huynh vẫn ổn chứ?" Úc Hồng đỡ Úc Diễn, lo lắng nói, "Nếu không thì đêm nay đến tẩm cung của ta nhé?"

Y vỗ lên mu bàn tay của cậu, ánh mắt vẫn tỉnh táo, ngay cả bước chân cũng vững vàng: "Tất nhiên là không sao, đừng xem thường hoàng huynh của ngươi."

"Nhưng..."

"Chủ nhân." Một giọng nói cắt ngang lời Úc Hồng.

Hai người liếc mắt nhìn sang, Mục Vân Quy đang đứng cạnh tường, dáng người cao lớn ở ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt.

Thị vệ không thể vào Cửu Tinh Các, nên tất nhiên Mục Vân Quy cũng thế, hắn chỉ đành chờ ở bên ngoài.

Úc Diễn: "Thì ra ngươi ở đây..."

Y quay đầu lại nói với Úc Hồng: "Mau về cung đi, có Vân Quy ở đây, ta không sao hết."

"Nhưng..."

"Nghe lời."

Úc Hồng bĩu môi, buồn bực nói: "Biết rồi."

Cậu lên kiệu rồi rời đi, quần thần tham gia yến hội cũng đã lần lượt rời đi từ lâu, cuối cùng chỉ còn lại Úc Diễn và Mục Vân Quy đứng đây.

"Thuộc hạ đi chuẩn bị kiệu, chủ nhân..." Mục Vân Quy vừa mới mở miệng, thì tự dưng Úc Diễn ngã vào ngực hắn.

Mục Vân Quy vội vã đỡ lấy đối phương, sau đó ngửi thấy mùi rượu.

Cả người Úc Diễn thả lỏng, đầu gối lên vai hắn, khẽ cọ cọ: "Vai của ngươi cứng quá đi..."

Mục Vân Quy: "..."

Hắn hỏi: "Chủ nhân uống nhiều lắm sao?"

"Không có, chỉ uống một ít." Úc Diễn nhắm mắt lại, ậm ờ nói, "Không biết tên chó Úc Thù kia lại xúi giục cái gì với phụ hoàng, không chỉ muốn ép ta uống rượu, còn muốn thấy ta mất mặt trước mọi người nữa."

"Bản điện hạ là ai chứ, dễ trúng kế vậy sao?"

Mục Vân Quy: "....."

Hắn nói: "Thuộc hạ dìu ngài lên kiệu."

"Không muốn." Úc Diễn nắm lấy ống tay áo của Mục Vân Quy, ngẩng đầu lên, "Ngươi cõng ta về."

Hai má của thanh niên ửng đỏ, ánh mắt lại sáng ngời, hơi ướt nước. Đôi môi mềm mại khép mở, nhíu mày không vui: "Cõng hay không cõng? Bản điện hạ đang hỏi ngươi đó, trả lời mau lên!"

Mục Vân Quy cố gắng dời mắt đi, miệng hơi khô: "...Được."

Đã gần nửa đêm, trong cung ngoại trừ nội thị tuần đêm thì vắng bóng người.

Ban ngày mới vừa có tuyết rơi, tuyết đọng trên đất chưa kịp tan hết.

Mục Vân Quy cõng Úc Diễn bước trên con đường dài trong cung, đi rất chậm, nhưng vô cùng vững vàng.

Giọng nói của Úc Diễn vang lên bên tai, còn hơi ngà ngà say: "Sao lưng của ngươi cũng cứng thế, ăn nhiều thêm tí đi."

Khóe miệng Mục Vân Quy cong lên: "Được, nghe chủ nhân."

"Ngươi vừa cười à?" Úc Diễn nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay y chọt lên má Mục Vân Quy, "Ngươi cười lên đẹp lắm đó."

Chưa có ai nói với hắn như thế, Mục Vân Quy ngẩn ra, khóe miệng hơi cong cứng đờ rồi trở lại như cũ.

Úc Diễn không chú ý lắm, nói tiếp: "Ngươi phải cười nhiều hơn, tóm lại không nên hung dữ như thế, nếu không sẽ không có ai thích ngươi đâu..."

Mục Vân Quy buột miệng nói: "Vậy chủ nhân có thích không?"

Úc Diễn không trả lời.

Nhịp tim Mục Vân Quy đập dồn dập, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của y.

Trong đêm tuyết yên tĩnh, tạm thời chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua ngọn cây.

"Sao lại không thích." Giọng Úc Diễn yếu ớt, từ nào cũng mềm mại và rõ ràng, "Trong hoàng thành này, chỉ có ngươi thật lòng với ta..."

"Ta thích ngươi nhất."

_______________

Dii có điều muốn nói: Lắm nhân vật khả nghi như thế nhưng không làm nên trò trống gì đâu, hãy tin Giả A là một cái bánh đầy cơm chó đi nhé :))

Yu có điều muốn nói: Ơ nó ngọt thế, ngọt hơn bộ "teenfic" cùng hệ liệt luôn á =)))))))

Hết chương 04.