_________________
Nội tâm Nhan Thanh vô cùng cường đại, thậm chí còn muốn cùng Lý Chuẩn đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống nhưng trình độ chịu đựng của thân thể lại quá thấp, hoàn toàn không theo kịp nội tâm, dẫn tới hình ảnh từng quyền sinh phong mà cậu não bổ không xuất hiện, chỉ xuất hiện một cái khóe mắt đỏ lên trông rất đáng thương.
# Đã từng là giáo bá bị học sinh chuyển trường đánh khóc #
Tiêu đề như vạy rất nhanh Hot ở trên diễn đàn trường.
1L: Lệ thường phụ chiếu.
2L: Lại là lầu 1, thím là ma quỷ sao? Lần trước cũng nhờ thím mà CP này ra mắt.
3L: Giáo bá rốt cuộc bị người chế phục sao? Khắp chốn mừng vui……
4L: Tự nhiên tôi cảm nhận được cái cảm giác CP là sao? Vì cái gì mà ánh mắt giáo bá lại đáng thương như vậy? Còn ánh mắt kia của học sinh chuyển trường, ha ha ha ha ha, tại hoài nghi nhân sinh sao?
5L: Cho nên cp AA này thì ai áp ai bây giờ?
6L: Lầu 5 dùng bạo thế?
7L: Lầu 5 dùng bạo thế?
8L: Lầu 5 dùng từ bạo thế?
5L reply: ( ω) Cái gì tui cũng không biết, tui thực thuần khiết……0-1.
Cái lầu tốc độ kỳ nhanh, bình quân mỗi lần đổi mới đều có thể tăng mấy trăm cùng thϊếp bình luận mới, Nhan Thanh xoát nửa giờ cũng chưa hết, dưới sự tức giận mà gửi báo cáo.
【 Nghi ngờ tin liên quan là giả, sai sự thật. 】
【 Bạn đã báo cáo thành công, chúng tôi sẽ nhanh xác minh bài viết có thực sự vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng hay không. 】
【 Báo cáo đã được xác minh, bài viết bị báo cáo ác ý, chúng tôi sẽ cấm ngôn tài khoản của bạn trong hôm nay. 】
Nhan Thanh:???
Thế giới này có còn logic hay không?
Cái logic của sảng văn hay sao?
“Nhan ca, hôm nay đi ăn ở căn tin không?” Từ Khải khoác vai Nhan Thanh, nhìn thấy sắc mặt cậu không tốt, nhìn thấy hình ảnh giả lập phía trước nói: "Thôi, chỉ là một cái topic, các bạn học tán gẫu xíu thôi, dù sao cũng không phải lần đầu mày thấy, đừng quan tâm bọn họ, ăn cơm quan trong hơn."
Vĩ Ngư ném sách lịch sử trong tay chạy tới, ồn ào: “Chờ tao, đi cùng nhau đi, tao cũng đói lắm rồi."
Từ Khải liếc liếc mắt nhìn Vĩ Ngư hai tay rỗng tuếch, hỏi: “Mẹ mày hôm nay không nấu cơm cho mày à?"
Vĩ Ngư trả lời: “Hai vợ chồng già đi hưởng tuần trăng mật rồi, mỗi năm một lần.”
Cha mẹ Vĩ Ngư từ khi kết hôn đến giờ mỗi năm đều sẽ đi hưởng tuần trăng mật, ngoài ra còn có các loại kỷ niệm không dứt, mỗi ngày y đều bị ba mẹ quăng cẩu lương mà đối với tình yêu đã chết lặng.
Đồng dạng đối với tình yêu mà chết lặng là Nhan Thanh, đồng tình vỗ vỗ bả vai Vĩ Ngư, ánh mắt ám chỉ: Bố hiểu mày mà.
Vĩ Ngư vẻ mặt mộng bức, gãi gãi cái ót, nghi hoặc hỏi: “Nhan ca, trên mặt tao ngoại trừ đẹp trai thì vẫn còn có cái khác sao?"
Nhan Thanh: “…… Mày có mặt à?”
Đám Nhan Thanh chuẩn bị đến căn tin, khoảng cách đến đó chỉ quẹo hành lang là tới, mùi hương trong không khí khơi gợi cơn đói bụng lên, đám Nhan Thanh đẩy nhanh tốc độ chạy tới thì bỗng nhiên có một người ngăn cản bọn họ.
“Nhan ca, tôi có thể nói chút chuyện riêng với cậu được không?" Hách Mẫn giang hai tay ngăn Nhan Thanh lại, bộ dáng lã chã trực khóc, có điểm lê hoa đái vũ mà cũng có điểm đáng thương.
Đối mặt với Omega như vậy, bọn Alpha đều sẽ mềm lòng.
Nhưng tiền đề phải là một Alpha bình thường.
Nhân sĩ giả A Nhan Thanh nhíu nhíu mày, nói: “Có việc nói thẳng, bố còn muốn đi ăn cơm.”
Hách Mẫn nhìn thoáng qua Vĩ Ngư lại nhìn Từ Khải, dậm chân, nói: “Thực xin lỗi Nhan ca, việc ở quán bar hôm trước, Lam Kiệt là vì tôi nên mới mời hai người đến đến cùng lúc, cậu ta muốn mượn việc này làm cậu khó chịu. Sau này tôi cũng mới biết được chuyện này, nhưng nguyên nhân dù sao cũng là do tôi, cho nên tôi suy nghĩ thật lâu, cảm thấy mình cần đến xin lỗi cậu một tiếng, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi."
“Ở trước mặt tôi đừng có nhắc đến họ Lam kia, trừ khi cậu ta tự mình quỳ gối xin lỗi, nếu không tôi sẽ không chấp nhận." Nhan Thanh hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến sự kiện kia là trong lòng thấy tức tối.
Còn liên lụy cậu thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.
Nếu không phải là cậu quen thuộc với kỳ ph.át tình mà tìm thuốc ức chế thì ngày hôm đó đã có một bài báo lan truyền trên mạng trên mạng kiểu # Học sinh trung học đến quán bar đột ngột đến kỳ ph.át tình làm Alpha ở bên trong điên loạn.#
Tình huống của Nhan Thanh rất đặc thù, viện nghiên cứu quốc gia lúc trước đã làm kiểm tra cho cậu rằng nếu tin tức tố của cậu bị phát tán ra thì ngay cả Alpha cao cấp cũng khó có thể ngăn được bản năng.
Chỉ cần một chút là có thể dụ hoặc Alpha hành hung.
Người của viện nghiên cứu thậm chí còn suy đoán, nếu tinh thần lực của Nhan Thanh không ngừng tăng lên, đạt tới một mức nào đó thì cậu sẽ không bị Alpha ảnh hưởng nữa, cậu có thể lợi dụng tin tức tố của mình để khống chế lại Alpha.
Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới, nhưng không ai dám đọc qua.
“Nhan ca, trùng hợp vậy, cậu cũng đến căn tin số 1 sao?" Bạch Dương như vương tử vừa soái khí vừa xinh đẹp đứng giữa đám đông lẳng lặng phát ra một tầng ánh sáng, trên mặt là một nụ cười như tắm gió xuân.
Bạch Dương vừa xuất hiện, không khí bốn phía đều ngập tràn hương hoa, còn có một đoàn người đang theo đuổi y, nhóm người này thậm chí ở trường học thành lập một cái 《 Bảo hộ Bạch Dương tiểu thiên sứ 》 hậu viện hội.(*)
Hậu viện hội là gì? Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm...) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.(Theo fb)
Thời điểm lúc trước Nhan Thanh nhìn đến cốt truyện kiểu này, chỉ cảm thấy: Tô, giới, lãnh, ngốc.
Cốt truyện như vậy không hiểu sao rất được mọi người yêu thích.... Cậu nói có sách mách có chứng hoài nghi độc giả của 《 Dẫn lửa thiêu thân 》 đều là người ngốc nhiều tiền.
“Bạch Dương, tôi yêu cậu!"
“Bạch Dương, tôi thích cậu!”
“Bạch Dương, sinh khỉ nhỏ cho tôi đi!"
Mấy kiểu thổ lộ như thế mỗi ngày đều vang bên tai Bạch Dương.
Nhan Thanh vẫn là lần đầu tiên trực diện gặp cốt truyện cẩu huyết Mary Sue như vậy, so với xem văn tự còn đánh sâu vào tâm lý của cậu hơn, lại nhìn Bạch Dương như sáng lên giữa đám người, khóe miệng trừu trừu, nói: “Đúng vậy, đang chuẩn bị đi ăn cơm.”
"Vậy đi ăn cùng luôn nha?" Bạch Dương mỉm cười đưa ra mời.
Nhan Thanh còn chưa có đáp ứng liền nhìn đến ánh mắt như muốn gϊếŧ người của đám theo đuổi đứng phía sau Bạch Dương. Nhan Thanh đã dùng máu chó để rửa tội, nhìn thấy cốt truyện kiểu này cũng đã có thể thích ứng.
Nhưng cậu cũng không tính ăn một bữa cơm mà cũng bị mọi người vây xem.
Nhan Thanh ho nhẹ hai tiếng, chuẩn bị cự tuyệt.
Cảm ơn, tôi không đi. "Được thôi, cậu muốn ăn cái gì? Ca ca mời cậu đi ăn."
Nhan Thanh:??? Đờ mờ, lại gặp phải cốt truyện.
Cậu sớm nên nghĩ đến, nơi có Bạch Dương sao có thể không có cốt truyện? Vậy lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì? Cậu bồi Bạch Dương đến căn tin ăn cơm, sau đó......
Nhan Thanh nghĩ tới.
Bạch Dương đến căn tin ăn cơm, kết quả có một người đàn ông lạ chạy vào, ôm một bó hoa cùng nhẫn muốn cầu hôn Bạch Dương.
Bạch Dương cự tuyệt, nhưng đầu óc tên si hán này lại có điểm không bình thường, lúc sau vì yêu sinh hận, đột nhiên lấy dao ăn uy hϊếp muốn gϊếŧ Bạch Dương rồi cùng chết, tuyên bố y là người của gã.
Nhưng Bạch Dương chính là vai chính, vai chính sao có thể dễ dàng GO DIE như vậy?
Cho nên cuối cùng người bị thương phải đưa đi bệnh viện lại là "công cụ người" Nhan Thanh đáng thương.
Nhan Thanh: “……” Nếu lại cho cậu một cơ hội nữa, cậu muốn đánh thằng bạn viết văn này của cậu thành đầu chó.
Ba ngày bị một trận nhỏ, nửa tháng cậu lại bị đập một trận lớn không nói, còn tự dưng phải vì người ta chắn dao chắn thương, dù có là công cụ người thì cũng phải có nhân quyền chứ?
Vậy mà thằng cờ hó này còn có mặt mũi muốn cậu khen ngợi?
“Nhan ca, tao yêu mày muốn chết.” Từ Khải đột nhiên thổ lộ làm Nhan Thanh nổi lên một thân nổi da gà.
Nhan Thanh nổi da gà nhìn về phía Từ Khải, nói: “Có bệnh à?”
Từ Khải liếc mắt trộm ngắm Bạch Dương một cái, sau đó tiến đến bên tai Nhan Thanh, nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên tao được ăn cơm cùng giáo thảo Omega đó, ha ha ha, có chút kích động ý mà.”
Vĩ Ngư cũng dùng sức gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Thật ra tao cũng rất kích động, Bạch Dương quá xinh đẹp, nhìn thẳng vào cậu ấy tao cũng cảm thấy mình làn bẩn mắt người ta."
Nhan Thanh trợn trắng mắt.
Kích động cái rắm.
Bố mày lát nữa sẽ bị người thọc này.